Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 86 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


Tiêu Hà Hà đã bị cơ thể cao lớn của anh ta chặn lại, nên không nhìn thấy ánh mắt tò mò của mọi người. Cô hoảng hốt cúi gầm mặt xuống, Tần Trọng Hàn lại đưa tay ra nâng cằm cô lên, im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nghiến răng chất vấn. “Em nói đi! Có chuyện gì vậy? Tại sao lại bỏ trốn?”



Cô trợn to mắt nhìn vào anh ta, mơ mơ màng màng. Còn anh ta nhận ra rằng, mới xa nhau chưa đầy một tuần, giờ gặp lại cô, trong tim anh ta bỗng có chút tình cảm khó hiểu. Khuôn mặt mộc này thật xinh đẹp, đẹp đến mức làm tim anh ta đập nhanh hơn, có một chút choáng váng.



Trái tim của Tiêu Hà Hà đang dao động, nhưng tay lại siết chặt thành nắm đấm. Những ngón tay bị thương ngày hôm qua đang đau nhói, rồi lan ra khắp cơ thể khiến cô không thể đắm chìm nữa. Cứ vậy mà nhìn anh ta, thốt ra vài từ buồn bã. “Tôi mệt rồi, cuộc sống ở thành phố không phù hợp với tôi!”



Nghe thấy những lời nói bất lực của cô, trái tim Tần Trọng Hàn thắt lại, vội ôm cô vào lòng. Anh ta sẽ không cho cô đi! Có lẽ vì quá hoảng hốt, cũng để chứng minh điều gì đó, ở trong sân bay đông người qua lại, anh ta đã hôn Tiêu Hà Hà...



Nụ hôn của anh ta xen lẫn mùi khói thuốc ập đến tê tái, làm trái tim cô run rẩy, phát ra tiếng kêu thình thịch.



Nhưng Tiêu Hà Hà cứ trợn to mắt như vậy, không từ chối, không phối hợp, chỉ có sự tê tái lạnh nhạt.



Không thể để mình chìm đắm, cô muốn rời xa anh ta, rời xa Ngữ Điền, không thể tiếp tục chìm đắm nữa!



Anh ta là tổng tài của Tần thị, dù bây giờ không phải, nhưng tương lai vẫn là người thừa kế. Một người phụ nữ như cô không thể ở lại bên cạnh anh ta được, dù làm người tình cũng không được. Cô vẫn còn chút lòng tự trọng sau cùng, không chỉ vì bản thân, mà quan trọng hơn là vì Ngữ Điền.



Phong Bạch Dật kinh ngạc. Đó còn là Tần Trọng Hàn mà anh ta quen biết không? Ở nơi đông người mà anh ta đã hôn nhau?



Còn Thịnh Thịnh thì quay đầu sang nhìn Phong Bạch Dật, tươi cười rạng rỡ: “Con chào chú!”



“Ờ!” Phong Bạch Dật cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé. Thật ra ngay từ đầu thì anh đã nhìn thấy nó rồi, nhưng vì quá ngạc nhiên về phản ứng của Hàn với cô gái đó mà lờ đứa đứa bé này! Vừa cúi xuống liền nhìn thấy đôi mắt của cậu bé có chút quen thuộc khó giải thích được. Ơ! Hàn, là mắt của Hàn!



“Cậu bé, con tự giới thiệu xem nào!” Phong Bạch Dật nhướn mày.



“Chú ơi, chú đẹp trai thật đó!” Thịnh Thịnh chân thành khen ngợi, chú này vừa ngầu vừa đẹp trai, rất hợp gu!



“Ờ!” Lần đầu tiên được một đứa trẻ khen ngợi, Phong Bạch Dật nhất thời chưa quen. “Con tên gì?”



“Tiêu Thừa! Tên gọi ở nhà là Thịnh Thịnh!”



Cách đó không xa, tiếng hét của Tần Trọng Hàn lại vang lên. “Chết tiệt! Em cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tần Trọng Hàn, anh tha cho tôi đi!” Cô thì thầm. “Tôi muốn sống một cuộc sống bình lặng!”



Cứ tiếp tục như vậy, cô thực sự sẽ nổ tung mất thôi. Không được gặp Ngữ Điền, có gặp cũng không được nhìn nhận, vì muốn tốt cho con trai, mọi thứ đều vì muốn tốt cho con trai! Cô đã là một người có tội, không thể tiếp tục tạo nghiệp nữa.



Tần Trọng Hàn vẫn nhìn cô, và mùi thơm tươi mát của mùi sữa tắm trên người cô bắt đầu thu hút anh ta, làm tim anh ta như thắt lại.



Cô cúi đầu xuống thì nhìn thấy đôi giày da màu đen sáng bóng của anh ta đập vào mắt, nhưng mãi vẫn không đợi được câu trả lời của anh ta, khiến cô phải ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, nhìn thẳng vào mắt anh ta, lại làm cô có cảm giác muốn tránh né. Đôi mắt đó quá ư chăm chú!



Trong khoảnh khắc cô cúi đầu xuống đó, bàn tay to lớn của anh ta duỗi ra và ôm chặt eo cô, kéo cô vào lòng mình. “Tôi đã nói là không được rời xa tôi! Tại sao em không chịu nghe lời gì hết?”



Giọng Tần Trọng Hàn rất bất lực.



Tiêu Hà Hà ngây ra, mặt đột nhiên đỏ bừng lên. Cơ thể họ dính sát vào nhau, thật sát, sát không còn một kẽ hở. Mặt cô nóng hổi, bởi vì cô đã cảm nhận được, phản ứng của anh ta quá cuồng nhiệt.



Anh ta đặt cằm lên vai cô. “Tôi và em suốt đời này đã bị trói lại với nhau rồi, em đừng hòng trốn thoát. Lẽ nào em không cần Ngữ Điền nữa?”



Anh ta hỏi với vẻ điềm tĩnh.



Cô im lặng không nói gì, không biết phải giải thích gì. Bờ ngực của anh ta rất rộng, rất ấm áp. Nhưng cô cũng biết rằng, bờ ngực này là của người khác, chứ không phải của loại phụ nữ đã nhơ nhớp như cô.



Ông Tần nói rất đúng, loại phụ nữ từng làm người đẻ mướn như cô không có tư cách làm mẹ của Ngữ Điền, dù đó là con trai của cô, nhưng cũng là cháu của nhà họ Tần!



“Tần Trọng Hàn, làm ơn tha cho tôi đi! Thật đó! Tôi không cần Ngữ Điền nữa, không cần nữa!” Giọng của rất nhỏ, lộ rõ sự đau đớn, đau đến tận tim gan.



Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào đầu cô mà ánh mắt rực lửa, đây là lần đầu tiên thấy cô bất lực đến vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi. “Những lời ông già nói, em đừng để trong lòng, ông ấy không quyết định được!”



Anh ta đã nhượng bộ rồi, sẽ không cưới Tiêu Hà Hà về nhà, nhưng cũng đừng mong Ngữ Điền sẽ có mẹ kế. Thà rằng anh ta không có vợ, cũng không muốn tìm một người mẹ kế cho con trai mình!



Tiêu Hà Hà bàng hoàng, cả người đột nhiên căng cứng lại.