Con Cưng Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 89 :

Ngày đăng: 14:22 19/04/20


“Có phải hai người mới vật nhau trên giường không?” Mig hỏi rồi cười phá lên. “Nói cho chị biết đi, khả năng giường chiếu của Tần Trọng Hàn thế nào?”



“Mig...” Tiêu Hà Hà đẩy cô ấy ra, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. “Chị... Chị hư quá!”



“Ha ha ha...” Mig cười ha hả. “Vậy có nghĩa là không tệ ha! Xem mặt em đỏ quá trời kìa! Ha ha... Được rồi, chị không cười em nữa, chúng ta vào trong thôi!”



Hai người vừa bước vào nhà hàng liền nhìn thấy Ngô Tân Tuyên, cô ấy đang ngồi một mình cạnh cửa sổ, ăn mặc rất sành điệu, lúc nào cũng có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ.



“Chị Ngô ở bên kia kìa!” Tiêu Hà Hà nói.



“Ờ!” Mắt Mig quay qua, nhìn thấy phía sau cây cột ở cách không xa có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ nhìn về phía bên này. Cô biết, chỉ cần Ngô Tân Tuyên xuất hiện, thì anh trai của cô chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở gần đó.



Tiêu Hà Hà thấy Mig đứng im liền nhìn theo tầm mắt của cô ấy, rồi nhìn thấy Mễ Kiệt. Hình như anh ấy đang đứng ở một góc của nhà hàng và hút thuốc, còn ánh mắt của anh ấy đúng lúc nhìn về phía chỗ ngồi của Ngô Tân Tuyên.



Rất ngạc nhiên, cô có chút nghi ngờ.



“Đi thôi, chúng ta qua đó!” Mig kéo tay Tiêu Hà Hà đi đến bàn của Ngô Tân Tuyên. Cô ấy ngồi một mình, kêu một ly cà phê, trên bàn có một đĩa bít tết nhưng chưa được đụng đến.



“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà đã lâu rồi không gặp cô ấy. Lần trước sau buổi trình diễn thời trang đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà gặp lại Ngô Tân Tuyên.



“Ủa! Hà Hà, là cô hả?” Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, rồi nhìn thấy Mig, càng ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn mỉm cười và nói. “Mig, chào em!”



Mig ngồi xuống đối diện với cô ấy như một cái gai lớn, giọng không mấy thiện cảm. “Tôi khỏe, nhưng có người không khỏe lắm đâu!”



Tiêu Hà Hà không biết tại sao Mig lại nổi giận, liền kéo áo cô một cái.



Ngô Tân Tuyên cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê.



Và lúc này, Mễ Kiệt đã đi đến, có lẽ do nhìn thấy hai người họ đang ngồi chung với Ngô Tân Tuyên, nên không yên tâm.



“Này! Người không khỏe đó đến rồi kìa!” Mig lạnh lùng nói.



Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận ra, hình như giữa anh Mễ Kiệt và Ngô Tân Tuyên có mối quan hệ đặc biệt gì đó thì phải?


“Lẽ nào lại gây hứng thú cho anh rồi à?” Ngô Tân Tuyên nhướn mày. “Tốt nhất anh nên bỏ ý định với cô ấy đi, cô ấy là người của Tần Trọng Hàn!”



“Ờ! Thú vị!” Người đàn ông cười khẩy, khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng lại toát ra vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành. “Cô ấy tên gì?”



“Không biết!” Ngô Tân Tuyên trả lời với vẻ không thiện cảm.



“Hay là em rời xa tôi nhỉ? Xem như trao đổi cho hợp đồng của chúng ta?” Người đàn ông lại hỏi.



Ngô Tân Tuyên kinh ngạc, hừ một tiếng lạnh lùng. “Anh sẽ buông tha cho em thật à?”



“Em đúng là hiểu tôi! Ha ha ha...”



Người đàn ông đó là ai?



Hình như chị Ngô rất sợ ông ấy?



Tiêu Hà Hà lẩm bẩm, trong lòng rất lo lắng. Rõ ràng Ngô Tân Tuyên yêu anh Mễ Kiệt, và anh Mễ Kiệt cũng yêu Ngô Tân Tuyên, tại sao lại giày vò nhau như vậy?



Chị Ngô và người đàn ông lái xe vừa rồi có quan hệ gì?



“Em đứng đây làm gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà giật mình, quay lại nhìn thấy đó là Tần Trọng Hàn.



“Sao anh quay lại sớm vậy?”



“Anh đã gọi điện cho Ngữ Điền nên không về nhà!” Anh ta lo về đó lại sẽ cãi nhau, cũng như không muốn chọc giận ông già, quan trọng nhất là, anh ta không yên tâm khi để cô ở bên ngoài một mình.



“Con ổn chứ?” Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng lên.



“Có vẻ như tâm trạng rất kém, nhưng anh đã nói với con rồi, chỉ cần con nghe lời, chẳng bao lâu nữa sẽ đón nó về đây. Nó nghe thấy vậy liền vui lại rồi!”



“Chắc con buồn lắm!” Tiêu Hà Hà nói rồi tâm trạng cũng sa sút theo. “Đều là lỗi của em, do em không tốt!”



“Đừng dồn hết trách nhiệm vào mình. Đi thôi, chúng ta vào ăn gì đó đi, anh đói rồi!” Anh ta đã không ăn gì cả ngày nay, ngay cả bữa khuya trên máy bay cũng không ăn, bây giờ đang bủn rủn cả người rồi.