Con Dâu Nhà Giàu
Chương 157 : Nói dối
Ngày đăng: 01:56 19/04/20
Chương 156: Nói dốiHồ Giai Giai nhanh chóng bị đưa vàoCô ta độtnhiên bị gọi lên lầu năm, vốn có chút nghi hoặc khó hiểu nhưng khi bướcvào, nhìn thấy vợ chồng Triệu Hi Thành và Lưu Văn Chí đang cúi đầu kiathì tim hoảng loạn, sắc mặt tái mét lại.Cô ta đivào, đi qua Lưu Văn Chí thì lén lườm anh ta một cái, Lưu Văn Chí ngẩngđầu nhanh chóng trừng mắt nhìn anh một cái rồi lại cúi đầuHồ Giai Giai không khỏi lầm bầm trong lòng, chẳng lẽ thằng cha này đã bị điều trara? Đúng là kẻ ngu xuẩn! Chỉ chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, xem ra nhất định là đã khai cả mình ra, hừ, không phải ra mình phát tán thìviệc gì phải thừa nhận?Lúc này, Tổng giám đốc công ty nói:- Lưu Văn Chí, anh nói ảnh là do Hồ Giai Giai chụp, giờ Hồ Giai Giai ở đây, anh có dám đối chất với cô ấy không?Hồ Giai Giai bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn mình, cô ta thoáng ngẩngđầu thì đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Triệu Hi Thành. HồGiai Giai rùng mình, vội cúi đầu, càng quyết tâm đánh chết cũng khôngnhận.Lưu Văn Chí thất Tổng giám đốc nói vậy thì vội ngẩng đầu trả lời:- Giám đốc, chính là Hồ Giai Giai chụp ảnh, ảnh chụp này chính là sau khi dạ yến đêm đó chấm dứt, cô ấy đưa cho tôi!Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Hồ Giai Giai, oán giận nói:- Ảnh là do cô chụp, cô bảo tôi phát tán ra ngoài, giờ tôi bị cô hại thảm rồiTổng giám đốc nhìn về phía Hồ Giai Giai, trầm giọng nói:- Hồ Giai Giai, ảnh này thực sự là do cô chụp?Chu Thiếnnghe đến đó thì đã có thể khẳng định nhất định là Hồ Giai Giai chụp ảnhkia. Đoạn thời gian đó, cô ta vốn ở gần bên mình chỉ dựa vào mâu thuẫncủa mình và Hồ Giai Giai là có thể đoán, hơn nữa, ngoài Hồ Giai Giai rathì ai có tâm tư hiểm độc được như thế? Về phần Lưu Văn Chí, anh ta vẫnluôn theo stylist lớn ở phòng trang điểm khác, cơ hội chụp ảnh khôngnhiều. Hồ Giai Giai này thực sự hận mình đến nước đó sao? Mình đã làm gì mà khiến cô ta phải hủy diệt mình thì mới chịu cam tâm?Chu Thiếnnhìn cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ mà Triệu Hi Thành thì lại nắm chặttay cô như đang an ủi cô vậy. Chỉ là ánh mắt anh nhìn Hồ Giai Giai càngsắc lạnh, sắc mặt càng thêm âm trầm.Mà Hồ Giai Giai như thể không cảm nhận được những điều này, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tổng giám đốc, vẻ mặt mơ hồ:- Tổng giám đốc, rốt cuộc mọi người đang nói gì? Ảnh chụp gì? Tôi không hiểu!Lưu Văn Chí nghe cô nói vậy thì giận tím mặt, anh ta chỉ vào Hồ Giai Giai lớn tiếng nói:- Cô giả ngu cái gì! Rõ ràng chính cô gửi ảnh cho tôi. Trong điện thoại tôivẫn còn tin MMS của cô, số điện thoại cũng là của cô. Cô chối đi đâu?Hồ Giai Giai vẫn tỏ vẻ vô tội, cô ta mở to mắt nhìn Lưu Văn Chí, đôi mắt xinh đẹp ngập nước như tiểu thiên sứ thuần khiết- Lưu Văn Chí, tôi thực sự không hiểu anh nói ảnh chụp là ảnh gì. Cònchuyện điện thoại của tôi thì từ trước buổi dạ yến đó đã bị trộm đi rồi, sao tôi còn dùng điện thoại mà gửi ảnh cho anh được?Sau đêm đó,Hồ Giai Giai đã đổi máy, đổi số là vì dự phòng tình huống hôm nay. Vềphần chiếc điện thoại trước kia thì cô ta đã giấu kỹ trong nhà.Mấy vị quản lý cấp cao nghe bọn họ nói mà nghi hoặc, chẳng biết ai đúng ai sai.Lưu Văn Chíthấy mọi người đều nghi ngờ mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn vẻ mặt vô tội của Hồ Giai Giai mà hận không thể xông lên bóp chếtcô ả. Thì ra cô ta ngay từ đầu đã tính toán sẵn, anh chỉ là người chịutội thay! Lòng dạ quá ác độcAnh ta vừa tức vừa vội, dưới cơn xúc động vội nắm cổ tay cô ta, giận dữ nói:- Cô nói đôi! Ảnh của Hi Tuấn và Thiệu Lâm rõ ràng là cô chụp! Cô muốn trảthù Thiệu Lâm! Cô đừng hòng mà đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi.Anh ta sống chết nắm chặt lấy cổ tay Hồ Giai Giai khiến bàn tay cô ta tím lại.Hồ Giai Giai cố nhịn đau mà giả bộ giật mình:- Cái gì? Ảnh Hi Tuấn và Thiệu Lâm là do anh chụp? Thiệu Lâm là bạn họccủa chúng ta mà! Cho dù anh muốn làm trợ lý của Khắc Y, muốn loại đốithủ lớn nhất là Thiệu Lâm thì cũng không nên làm chuyện bỉ ổi như vậy.Giờ bị bắt còn định đổ lên đầu tôi sao? Anh quá vô liêm sỉ đó!Tổng giámđốc và mọi người nghe được lời Hồ Giai Giai thì đều nhíu mày suy nghĩ.Cô ta nói không phải không có đạo lý, đây đúng là một động cơ. TốngThiệu Lâm bởi vì chuyện này mà suýt bị sa thải, nếu chuyện không đượclàm sáng tỏ thì cơ hội của anh ta cũng tăng lên một chút. Vì vậy, ánhmắt nhìn Lưu Văn Chí càng thêm phần nghi ngờLưu Văn Chígiận đến độ cả người run lên, mặt anh ta lúc đỏ lúc tím, khi thấy mọingười đều tin lời Hồ Giai Giai thì không thể nhịn được nữa, dùng sức màbạt tai Hồ Giai Giai. Khuôn mặt trắng nõn của Hồ Giai Giai lập tức hiệnlên vết dấu tay đỏ hồng, cô ta bắt đầu ôm mặt khóc òa- Người vô liêm sỉ nhất chính là cô! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã ác độc như vậy!Lưu Văn Chí nhìn Tổng giám đốc:- Tổng giám đốc đừng tin cô ta, cô ta đang nói dối. Điện thoại của cô ta không hề bị trộm, là cô ta chụp!Thấy Tổng giám đốc yên lặng không nói thì lại nhìn về phía bọn Chu Thiến mà nói:- Thiệu Lâm, là cô ta làm, thật sự là cô ta làm! Cô ta hận cô, muốn trảthù cô, chính miệng cô ta nói với tôi như vậy. Cô ta diễn rất giỏi, rấtmưu tính, cô đừng tin cô ta.Lúc này LưuVăn Chí hoàn toàn hoảng loạn, vội đến độ xoay mòng mòng như chong chóng, trán toát mồ hôi lạnh không ngừng, sắc mặt tái nhợt lại. Nếu sự tìnhthực sự đổ hết lên đầu anh ta thì có lẽ anh ta sẽ phải ngồi tù. Nhưng rõ ràng anh ta biết chân tướng lại không có chứng cứ, quanh đi quẩn lạichỉ có mấy câu nói chẳng có sức thuyết phục, thực sự khó để người kháctin tưởngHồ Giai Giai bụm mặt khóc nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cô ta đi đến trước mặtTổng giám đốc, lấy trong túi ra chiếc điện thoại, vừa khóc vừa nói:- Tổng giám đốc xem đi, đây là điện thoại mới của tôi, trước kia thực sựlà tôi bị trộm, cũng chẳng biết có phải là bị người có lòng dạ xấu xatrộm đi làm chuyện ác rồi đổ vấy lên người tôi hay không nữa…Nói xong cô ta bắt đầu khóc lê mang hoa vũ, trông vô cùng thuần khiết, tội nghiệp, đáng yêu…Đang lúc mọi người sắp tin lời cô ta thì Chu Thiến lại lạnh lùng nói:- Di động bị trộm trước khi chuyện xảy ra thì vốn cũng rất miễn cưỡng, đượcrồi, cho dù là thế đi, di động bị trộm đổi chiếc mới là đúng nhưng saocòn phải đổi số điện thoại? Cái này không phải là rất lạ sao?Lưu Văn Chí như người đi trong đêm đen nhìn được tia sáng, vội vàng gật đầu phụ họa:- Đúng! Ai lại đi đổi số điện thoại dùng đã quen của mình?Hồ Giai Giai nức nở nói:- Tôi chỉ là muốn đổi số mới, số trước tôi không thích. Sao chứ, chẳng lẽ đổi số cũng không được?Lúc này, Triệu Hi Thành đứng lên cười lạnh nói:- Vừa khóc vừa gây rối thật phiền phức. Nếu việc này đã có điểm đáng ngờthì thế này đi, cứ giao hết cho công an, để công an điều tra là được, ai thật ai giả cũng dễ dàng tra ra ấy mà.Tổng giámđốc nghe anh nói vậy thì thoáng nhíu mày, công ty cũng không muốn làmlớn chuyện, dù sao cũng là chuyện có liên quan đến danh dự của công ty.Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có thể nhờ đến cảnh sát nếukhông sẽ thật khó ăn nói với Hi Tuấn và Thiệu Lâm. Lập tức, ông nhìn hai người khẽ lắc đầu. Một khi chứng thực rằng họ làm chuyện này thì haingười này đừng hòng tồn tại ở đây.Mặt Hồ GiaiGiai tái mét, quên cả khóc, ngơ ngác mà đứng đó. Báo công an! Bọn họthực sự sẽ báo công an sao? Đang dọa cô thôi phải không?Sắc mặt củaLưu Văn Chí cũng vô cùng khó coi, thực sự phải đến công an thì cho dùchứng minh ảnh không do anh chụp thì vẫn là anh phát tán ảnh, không biết có bị ngồi tù không?Triệu HiThành nhìn bọn họ mà cười lạnh trong lòng. Anh lấy điện thoại di động,bấm số của sở cảnh sát, nghe tiếng ấn phím cả Hồ Giai Giai và Lưu VănChí đều chấn động, sau đó không hẹn mà cùng hét lớn:- Đừng!- Đã muộn rồi!Triệu Hi Thành nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt ngoan lệ:- Thiệu Lâm vốn không muốn làm tuyệt tình nhưng chuyện này thực sự cácngười quá độc ác, bất kể là ai tôi cũng không thể bỏ qua được. Nếu thựcsự vô tội thì cảnh sát cũng sẽ không làm oan các người đâu. Chỉ là…Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh hơn:- Chỉ sợ hai người chẳng ai là người vô tội cả thôi!Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát hú vang truyền đếnNghe tiếng này, sắc mặt cả hai đều trắng bệnh. Lưu Văn Chí run run người, vọt tới bên Chu Thiến nói:- Thiệu Lâm, nể tình chúng ta từng là bạn bè, cậu tạm tha cho mình đi. Ảnh thực sự không phải do mình chụp! Mình không muốn ngồi tù. Cuộc sống của mình mới chỉ bắt đầu, mình không muốn đánh mất nó như vậyChu Thiến nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:- Lưu Văn Chí, cho dù ảnh không do cậu chụp nhưng cũng là do cậu truyềnra. Từ đầu đến cuối cậu đều biết việc này, dù không là chủ mưu nhưngcũng là tòng phạm. Cậu có biết vì chuyện này mà tôi và người nhà tôiphải chịu bao nhiêu khổ sở không, thiếu chút nữa tôi bị đuổi khỏi côngty! Chẳng qua là vì vị trí trợ lý của Khắc Y mà cậu đối xử với tôi nhưvậy mà còn nói đến hai chữ bạn bè với tôi sao? Cậu thực sự khiến tôithấy lạnh ngườiLưu Văn Chí nghe xong thì đầy vẻ hối hận, môi giật giật nhưng không nói thêm được gì.Hồ Giai Giai lo lắng vô cùng, cô ta không ngờ Triệu Hi Thành thực sự gọi cảnh sát,giờ phải làm sao đây? Cảnh sát sẽ tra ra chân tướng sao? Cô ta liệu cóphải ngồi tù không? Lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, móngtay cắm chặt vào thịt, hơi thở dần trở nên dồn dập.Cô ta khôngnhịn được mà oán hận lườm Chu Thiến một cái, vì sao bọn họ phải ngoantuyệt như thế? Giờ chẳng phải cô ta vẫn rất tốt sao? Cô ta chẳng làm sao cả, một khi đã thế, vì sao còn muốn hại mình ngồi tù?Như là cảm nhận được ánh mắt của cô ta, Chu Thiến nhìn lại về phía cô ta, cô ta thấy Chu Thiến nhìn qua thì lại sợ hãi cúi đầu.Hành langtruyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nặng nề. Hồ Giai Giai không nhịnđược mà run người, cô ta thực sự có thể lừa gạt cảnh sát hay sao? Khôngđược, cô ta không muốn đến cục cảnh sát.Cảnh sát vào cửa, Triệu Hi Thành bước ra chào hỏi bọn họ, nói sự tình ngọn nguồn, sau đó, cảnh sát tiến lên bắt người.Nhìn bóng cảnh sát bước từng bước tới gần, Hồ Giai Giai liên tục lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, môi tái nhợt lại.- Xin theo chúng tôi về cơ quan cảnh sát điều traGiọng nóicủa cảnh sát lạnh lùng như băng, ánh mắt cũng sắc lạnh. Hồ Giai Giai vôcùng khủng hoảng, nước mắt lại trào ra. Cô ta đẩy cảnh sát trước mặt,chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu:- Tôi không muốn đến đồn công an, tôi muốn tìm anh tôiCảnh sát nhanh chóng giữ chặt cô ta lại làm cho cô ta không thể động đậy. Hồ Giai Giai khóc lớn.Với tất cả những điều này, Triệu Hi Thành cũng không hề biến sắc dường như mọi điều này chẳng có gì là lạ.Chu Thiến cũng chỉ lạnh lùng nhìn, lúc này, cô sẽ không mềm lòng nữa.Hồ Gia Hào thấy có chuyện lớn thì cũng tới xem, thấy cảnh này thì hoảng sợ nói:- Sao lại thế này?Tổng giám đốc kéo anh ta qua rồi kể lại mọi chuyện. Hồ Gia Hào vừa tức vừa vội, anh ta đi đến bên em gái, giận dữ hỏi:- Giai Giai, chuyện này rốt cuộc có phải là em làm không? Nhân lúc cònchưa tới sở cảnh sát, em nói cho anh biết đi, nếu không thì không kịpđâu.Lúc này HồGiai Giai đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô ta bị cảnh sát dọahoảng hốt, cô ta chỉ biết là quyết không thể thừa nhận việc này trướccảnh sát nên ra sức lắc đầu:- Không phải, không phải em làm!Chu Thiếnthầm lắc đầu, mãi đến lúc này cô ta vẫn không chịu thừa nhận, căn bản là không có ý hối cải. Mình hết lần này đến lần khác tha cho cô ta liệu có phải là gián tiếp khiến cô ta trở nên như thếHồ Gia Hàocũng không chắc chắn rằng em mình liên quan đến không nhưng anh biết,chỉ cần em gái mình vào sở cảnh sát thì nhất định sẽ phải chịu khổ. Hơnnữa, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em gái mình, dù trongsạch cũng sẽ bị người khác nghi ngờ. Không thể để em gái mình đến đồncông an được.Hồ Gia Hào đi đến bên Chu Thiến, vẻ mặt cầu xin:- Triệu phu nhân…Anh ta vừa ngẩng đầu thì Chu Thiến đã lạnh lùng cắt lời:- Thầy Hồ, thầy không cần nói gì hết! Chuyện này cách giải quyết tốt nhấtlà giao cho cảnh sát! Nếu em gái thầy vô tội thì cô ấy vẫn mãi trongsạch. Nếu thực sự là cô ấy làm… Cô ấy cũng sẽ nhận được sự trừng phạtthích đáng. Em không thể tha thứ cho cô ấy hết lần này đến lần khácđược, em không vĩ đại được như thế. Thầy Hồ, thầy cũng biết rồi đó, emđã cho cô ấy bao nhiêu cơ hội? Nhưng cô ấy đã từng hối cải sao? Cô ấychỉ càng làm mọi chuyện thêm trầm trọng hơn thôi. Lần này, bất luận thếnào em cũng sẽ không bỏ qua được. Cứ đem việc này giao cho cảnh sát đi.Cô ấy bị trừng phạt thế nào cũng là tự làm tự chịu, không liên quan gìđến thầy hếtHồ Gia Hào suýt chút nữa khóc:- Nhưng nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện…Chu Thiến không nhịn được quát lớn:- Đủ rồi, cô ấy không nhỏ, đã trưởng thành, đã đến lúc phải chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình rồi. Chính vì thầy hết lần này đến lần khácgiải vây cho cô ấy nên lá gan cô ấy mới càng lúc càng lớn! Lần này thầyhãy tỉnh táo lại đi, cô ấy cứ thế này thì thầy có thể bảo vệ được mấylần nữa? Nhân lúc cô ấy còn chưa gây họa lớn hơn thì cho cô ấy một bàihọc đi. Như vậy với cô ấy mà nói cũng là một chuyện tốt.Hồ Gia Hào bị cô nói mà không ngóc nổi đầu lên.Bên kia, Lưu Văn Chí bị cảnh sát kéo đi về phía trước, bước chân lảo đảo, vẻ mặt héo rũ đầy tuyệt vọng, hối hận. Lúc đi qua Hồ Giai Giai thì lại đầy thốnghận.Hồ Giai Giai nắm chặt tay anh trai, chết cũng không buông, bù lu bù loa:- Anh ơi, đừng để cảnh sát bắt em đi, bọn họ sẽ đánh em, sẽ vu oan giáhọa! Triệu gia mượn cớ để chỉnh em, anh ơi, cứu em đi!Cảnh sát đi sau có lẽ bị cô ta khóc lóc đến mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy vào lưng cô ta rồi quát:- Cô nói hươu nói vượn gì thế! Chúng tôi là cảnh sát nhân dân sẽ không làmmấy chuyện này. Nếu cô không làm thì quyết sẽ không oan uổng cô đâu.Hồ Gia Hào gỡ tay em gái, đau lòng nói:- Giai Giai, đừng sợ. Chỉ cần em không làm việc này thì nhất định sẽ không sao! Anh tin Triệu phu nhân sẽ không vu oan em đâuNói xong liếc nhìn về phía Chu Thiến.Triệu Hi Thành nhìn thấy thì hừ mạnh một tiếng, nhìn lại đầy khinh thường:- Em gái mình là loại người nào mà anh còn không biết à? Chuyện này cô ta có làm hay không chẳng lẽ anh không biết? Nếu cô ta như vậy, nếu tôi thựcsự muốn chỉnh cô ta thì cần thiết phải nhờ đến cảnh sát sao?Hồ Gia Hào bị anh nói vậy mà cúi đầu, nói không nên lời.Lòng Hồ Giai Giai vô cùng sợ hãi, nhưng giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ hi vọng lý do thoái thác của mình có thể lừa được cảnh sát. Cô ta thất tha thất thểu, khóc sướt mướt đi theo cảnh sát xuống lầu, sau đó lại dưới conmắt bao người mà lên xe cảnh sát. Mọi người chỉ trỏ, bàn tán rồi nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường khiến cô ta hận không thể đào lỗ mà chuivào. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô ta mất mặt như vậy, cô ta vừa hậnvừa xấu hổ. Hồ Giai Giai ngồi trong xe cảnh sát, lấy tay che mặt, lớntiếng khóc lóc.Bên cạnh, Lưu Văn Chí giận dữ đá cô ta một cước, nghiến răng nghiến lợi nói:- Cô là yêu tinh hại người, giờ vẫn còn khóc được à! Tôi xem xem cô lừa được cảnh sát hay không? Hồ Giai Giai, nếu cô hại tôi ngồi tù thì đời nàytôi cũng sẽ không bỏ qua cô đâuHồ Giai Giai không dám lại tranh chấp với anh ta trước mặt cảnh sát, sợ lộ dấu vếtnên chỉ khóc giả đáng thương, không để ý đến anh ta. Lưu Văn Chí cònmuốn đánh nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Lưu Văn Chí lúc này mới yêntĩnh lại, chỉ là ánh mắt nhìn cô ta thì như hận không thể tiến lên cắnchết nàng.Hai hôm sau, cục cảnh sát đưa tin tới. Hồ Giai Giai tuy rằng vẫn luôn nói dối nhưngcảnh sát là những người có kinh nghiệm, chỉ chút kĩ xảo của cô ta sao có thể qua mắt được. Chẳng những vạch trần lời nói dối của cô ta mà cònđến tận nhà lục soát tìm ra bằng chứng. Chiếc điện thoại như cô ta nóilà bị trộm đi cũng bị tìm ra. Vì cô ta không nghĩ chuyện lại lớn nhưvậy, hơn nữa trong đó còn có bức ảnh của Lưu Văn Chí nên không vứt nó đi được. Không ngờ bây giờ lại thành chứng cứ phạm tội của cô ta. Hồ GiaiGiai hối cũng không kịp, chứng cứ như núi, muốn chối cũng khó.Phạm nhânnhận tội rồi thì bị đưa ra xét xử, cuối cùng tòa án phán xử Hồ Giai Giai bị tù hai năm mà tòng phạm Lưu Văn Chí thì bị một năm tù, lập tức chấphành.Sau khituyên án, Hồ Giai Giai hét to một tiếng rồi ngất xỉu. Còn Lưu Văn Chíthì như nổi điên mà định xông tới đánh Hồ Giai Giai, sự điên cuồng khiến cảnh sát nhất thời không thể ngăn lại được, mãi đến khi cả ba ngườiphải xông lên can thì mới an vị lại, ôm đầu khóc rốngHôm đó, ChuThiến không đến xem xét xử. Triệu Hi Thành hỏi cô vì sao không tới xemhai kẻ hại mình có kết cục gì. Chu Thiến tay cầm vòi phun nước, vừa tưới nước cho cây vừa nói:- Làm gì chứ? Cô ta và người nhà của mình đã đủ đau lòng rồi, sao em cònđến cho bọn họ thêm khó chịu. Em cũng chẳng muốn đi xem những cái này.Nhìn cũng chẳng dễ chịu gì.Triệu Hi Thành ôm cô từ đằng sau, nhẹ giọng nói:- Anh còn nghĩ lần này em lại không đành lòng mà bỏ qua bọn họ cơ.Chu Thiến buông vòi phun nước, xoay người ôm lấy vòng eo săn chắc của anh rồi khẽ nói:- Không, lầ này bọn họ thiếu chút nữa hại Hi Tuấn, ai biết lần sau có thểhại đến anh hay không. Em không muốn để bọn họ có cơ hội đó. Bọn họ bịtrừng phạt là đúng tội rồi, em không hề áy này gì cả.Cô khẽ tựa đầu vào vòm ngực rộng lớn của anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh:- Em muốn mọi người đều phải an toàn, vui vẻ. Em muốn mãi mãi ở bên mọi người.