Con Dâu Nhà Họ Chu

Chương 10 : Bị cha chồng

Ngày đăng: 14:22 30/04/20


Edit + Beta: Khiết Phan



Con dâu đang khóc lóc thảm thiết trong ngực mình, ông thấy hơi thấp thỏm, hai tay chẳng biết nên đẩy cô ra hay ôm cô vào lòng, mặt lo sợ, đang khi rối rắm, ông cúi đầu thì thấy cô nhíu chặt mày, miệng khẽ rên rỉ, vô cùng khó chịu.



“Con dâu, con bị làm sao vậy?” Ông vội vàng hỏi.



Hai má Trương Tiểu Phúc ửng đỏ, chỉ vùi đầu vào ngực ông, không nói lời nào, một tay ấn vào bụng. Ông đã gấp đến trán đổ đầy mồ hôi, nắm lấy hai tay cô, hỏi: “Con khó chịu chỗ nào? Mau nói cho cha nghe!”



“Ba…” Cô nói khẽ: “Con đến kì kinh nguyệt… Bụng sẽ đau.”



“Hả?” Cha Chu ngẩn người, mặt đỏ bừng. Ông đau lòng vô cùng khi thấy cô nhíu chặt mày, ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Cha đưa con về nhà nghỉ ngơi. Có cần uống thuốc không?” Cô lắc đầu, tựa mặt vào vòm ngực rắn chắc của ông: “Ba giúp con xoa xoa bụng thì tốt rồi.”



Cô cầm lấy bàn tay to của ông đặt lên bụng mình. Trái tim ông nhảy bang bang, trực giác cho là không đúng, nhưng khi thấy bộ dạng khó chịu của con dâu, ông xót xa.



Ông xoa nhẹ lên bụng cô. Cái bụng thon gọn, mềm mại, sờ thoải mái vô cùng. Ông hỏi: “Con dâu, thế nào, tốt hơn chút nào chưa?”



“Ưm…” Cô khẽ cắn môi dưới, thân thể vô lực dựa vào trong ngực ông, rên khẽ, trán ẩn ẩn mồ hôi. Thấy cô đau đến vậy, ông xoa nghiêm túc hơn. Trương Tiểu Phúc nhẹ vén vạt áo thun lên, đặt bàn tay ông lên: “Xoa trực tiếp sẽ đỡ hơn… Phiền ba rồi!”



Cha Chu khẩn trương khi đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của cô. Không có vải cản trở, ông có thể chạm phần da thịt bóng loáng, sờ thấy lạnh lạnh, rất thoải mái. Ông vừa xoa, vừa cúi đầu dò hỏi cô, ánh mắt không cẩn thận dừng ở cổ áo. Góc độ này làm ông nhìn rõ cảnh xuân của con dâu không sót chút gì, bộ ngực căng tròn, vừa trắng vừa mềm, rãnh sâu hun hút.



Cha Chu chỉ liếc mắt một cái, liền cảm giác bụng nhỏ căng thẳng, thân thể cô nóng lên, làm ông hoảng hốt. Hô hấp ông nặng nề phun trên mặt cô, trong lòng rung động, cố ý muốn đứng dậy: “Ba… Con đau lắm… Con về nhà nghỉ ngơi trước.”



Vừa đứng lên, cô đột nhiên khom lưng rụt xuống, cả khuôn mặt nhăn nhó. Ông đau lòng, dứt khoát bế cô lên: “Để cha đưa con xuống nhà.”



“Cảm ơn cha.” Điều này rất hợp ý Trương Tiểu Phúc. Cô cười nhẹ, hai tay ôm lấy cổ ông, bước chân trầm ổn thẳng về nhà.



Cha Chu thân cao một mét tám, nhiều năm lao động nên cơ bắp cực đại, cánh tay to như bắp chân cô, ôm cô một cách nhẹ nhàng. Cô thích nhất cảm giác được dựa vào lòng ngực rắn rỏi thế này, cảm giác rất an toàn.



“Ba, thân thể ba rất cường tráng nha.” Cô nhẹ nhàng nói bên tai ông, tuy không có vẻ tuấn tú như mấy công tử bột chốn đô thành nhưng vẻ hùng tráng này khó ai bì được.
Chu Cường vội vàng kéo họ lên, thấy cô trên mặt đỏ bừng, lòng cũng chẳng nghĩ nhiều. Cha Chu cúi đầu, đồ vật dưới thân chậm rãi mềm xuống, nhưng hương vị vừa rồi thật sự vương vấn, đan xen mâu thuẫn: một bên thầm mắng mình xấu xa, không biết xấu hổ, một bên lại nghĩ xa xôi, nếu thằng ba đến muộn chút nữa…



Chu Cường tìm ông để lấy chìa khóa rồi đi ngay. Để lại đôi nam nữ một củi khô hai mồi lửa đơn lẻ ở lại rừng. Nhìn mặt đen của ông ưng ửng đỏ, trong lòng cô cười trộm, bên ngoài lại làm như đang ngượng ngùng.



“Ba… Vừa rồi ba… Sao ba lại làm chuyện đó…” Cô cúi đầu hỏi, tựa như sợ ông xấu hổ, bắt đầu đi tìm nấm, sau khi lưỡi hái dọn sạch một bụi cây, phát hiện bụi nấm hoàng kim mập lùn, vui vẻ cắt chúng đi. Cha Chu đầu tiên là chột dạ, không biết trả lời thế nào, bỗng thấy động tác của cô, vội vàng ngăn cản.



“Không phải cắt thế này!” Ông ngồi xổm xuống ngắt lấy, sau đó ngẩng đầu định dạy cô cách phân biệt, nào ngờ… Ánh mắt ấy làm ông nói không nên lời, con tim vừa bình thường lại bắt đầu loạn nhịp, thầm mắng mình già không nên nết, nhìn con dâu thôi mà đập nhanh thế làm gì.



Nhưng đôi mắt của cô như nước mùa thu, bị cô nhìn thế này, ông như trở về thời thiếu niên tuổi mười tám, tinh lực dồi dào.



“Ba… Sao ba không trả lời con?” Trương Tiểu Phúc cố ý dùng vẻ mặt ủy khuất nhìn ông: “Ba vừa mới… Ba khi dễ người ta.”



“Ba, sao ba lại khi dễ con?” Cha Chu vội vàng dỗ cô.



“Còn nói không có, vừa mới ôm người ta lại còn sờ…” Cô vừa nói vừa rơi nước mắt. Ông hoảng hốt ôm cô, lấy tay áo chặm nước mắt cô: “Con dâu, sao con lại khóc?”



“Ba lại khi dễ con.” Cô mở to đôi mắt đẫm lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu làm ông hận không thể móc tim moi gan dâng cho cô. Cha Chu vội vàng giải thích: “Con dâu, sao ba nỡ khi dễ con, ba thương con còn không kịp. Vừa mới… Vừa rồi là ba không đúng. Ba cũng không biết mình đã làm gì… Đầu óc giống như bị lửa thiêu đốt…”



“Ba đảm bảo về sao không để xảy ra chuyện này nữa.” Ông đưa tay lên thề, cô nhanh chóng bắt được tay ông, hờn dỗi liếc ông một cái, gục đầu xuống thấp thật thấp nói: “Con không có giận ba, con chỉ bị ba doạ sợ thôi.”



Ông thở phào nhẹ nhõm. Cô hơi ngẩng đầu, mắt ngập nước nhìn ông, chu môi: “Đầu lưỡi và môi bị ba cắn đau.”



Trái tim ông kinh hoàng, ánh mắt dừng trên đôi môi sưng đỏ của cô, sau khi bị ông chà đạp ư? Ông tự trách, thầm mắng mình khốn nạn nhưng vẫn không nhịn được nuốt nước miếng.



“Ba, chúng ta về nhà thôi.” Cô làm như không thấy bộ dạng mất hồn mất vía của ông, khẽ cười, bỏ hết nấm vào sọt, mang lên vai, bước đi. Cha Chu vội vàng vội đuổi theo: “Con dâu, nắm tay cha. Tránh bị té lần nữa.”



Nói xong ông tiến lên nắm lấy tay cô, tâm tình bay cao bay xa.