Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 10 :

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Edit: cô Dờ



Người trước mặt đã nổi giận, tay siết lấy miệng chén, Nhạc Tiên Dẫn phì cười, tựa người vào bàn trà, ngón tay tái nhợt vuốt vuốt cằm.



Đệ đệ của y mi thanh mục tú, mặc một chiếc áo choàng màu nước xanh, Nhạc Doanh Khuyết ngồi ngược sáng, có thể nhìn thấy cả mạch máu trên đôi vành tai mỏng.



Nhạc Doanh Khuyết càng cố ngồi thẳng thì sẽ càng lộ ra vẻ đáng thương, giống như gió thổi là ngã vậy. Nhạc Tiên Dẫn nhìn đệ đệ, khóe mắt mang theo ý cười, "Mấy ngày này An Thành mưa liên miên, Doanh Khuyết có cảm thấy đầu gối rất đau không?"



Cái rét buốt đầu xuân, thời tiết này ngay cả ban ngày gió cũng không lặng, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi lung lay, mưa bay lất phất, lạnh lẽo thấu tim. Chén trà trên tay Nhạc Doanh Khuyết sắp không giữ nổi nữa, tay y run rẩy, nước trà bị sánh rớt ra áo.



Trên đường về, Nhạc Doanh Khuyết hoàn toàn mất hồn mất vía, xe lăn lộc cộc di chuyển, bánh xe phát ra tiếng kêu xuôi theo dòng suy nghĩ của y.



Y không hiểu, từ nhỏ tới lớn, sự tồn tại của y không hề đe dọa tới Nhạc Tiên Dẫn, vì sao Nhạc Tiên Dẫn phải làm ra chuyện ác độc như vậy. Ngay cả chính y cũng chỉ nghĩ do mình ham chơi mà thôi...



Tới đại viện Cố gia, Nhạc Doanh Khuyết vẫn chưa hồi thần, tiểu nha đầu ở bên cạnh gọi y, " Thiếu nãi nãi."



Nhạc Doanh Khuyết sực tỉnh, thu hồi ánh mắt sau đó ngẩng lên nhìn Cố Trầm đứng cạnh cây cột cách đó không xa, chăm chú nhìn y. Nhạc Doanh Khuyết tránh né ánh mắt Cố Trầm, "Cố thiếu gia." Sau đó rũ mắt xuống nói với tiểu nha đầu, "Về thôi."



Đi xa rồi, Cố Trầm vẫn không đuổi theo, hắn thầm nghĩ Nhạc Doanh Khuyết ra ngoài một chuyến là đi gặp ai mà lúc trở về bộ dạng thất thần như vậy. Hắn chỉ đang tò mò Nhạc Doanh Khuyết đi gặp ai thôi, không phải là lo lắng cho Nhạc Doanh Khuyết. Cố Trầm tự an ủi chính mình như thế, nhưng hai chân lại không thể khống chế đi về phía sương phòng.



Vừa tới nơi thì chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Nhạc Doanh Khuyết vọng từ trong phòng ra, "Lui xuống đi."



Cố Trầm không kịp trốn, tiểu nha đầu đi ra cửa liền cúi đầu vấn an hắn, " Đại thiếu gia." Sau đó cúi người lui xuống.



Nhất thời Cố Trầm không biết phải làm sao, hắn chỉ định đến nhìn một lát mà thôi, bây giờ tiểu nha đầu đã chào như thế, hắn không vào không được. Cố Trầm đẩy cửa phòng, vẻ mặt Nhạc Doanh Khuyết đang mệt mỏi thì bỗng kinh ngạc nhìn hắn.


Nhưng không phải lúc nào Nhạc Chiêu cũng có thời gian để mắt tới Nhạc Doanh Khuyết, bọn hạ nhân vẫn không coi Nhạc Doanh Khuyết ra gì. Nhạc Doanh Khuyết bị bạc đãi như cơm bữa, Nhạc phủ kín cổng cao tường, ai có thể ngờ rằng đích tử lại phải chịu nỗi uất ức lớn nhường ấy, mà còn không dám hé răng nói một lời.



"Ngay cả Cố Trầm nó cũng muốn cướp đi, Cố Trầm ngốc sau đó quên mất ta, Nhạc Doanh Khuyết thuyết phục phụ thân cho nó thay ta gả qua Cố gia." Dường như rất đau buồn, tốc độ nói của Nhạc Tiên Dẫn chậm lại, Lâm Nhược Thu ngạc nhiên, Nhạc Tiên Dẫn vẫn còn nhớ Cố Trầm.



"Nhược Thu." Nhạc Tiên Dẫn thấp giọng gọi nàng, mắt chạm mắt với Lâm Nhược Thu. Nàng bối rối muốn tránh né, Nhạc Tiên Dẫn càng nắm chặt tay, "Ta muốn cầu hôn với phụ thân muội, nhưng... trên ta còn một vị ca ca, phụ thân sẽ không yên tâm giao Nhạc gia cho ta, Nhược Thu, muội giúp ta đi mà."



Ánh mắt y sáng lên nhìn Lâm Nhược Thu, nàng ngập ngừng, "Nhị ca ca, ta có thể làm gì?" Phải làm thế nào mới có thể ở bên Nhạc Tiên Dẫn.



"Gả cho Cố Uyển."



Lâm Nhược Thu thất thần rời khỏi Nhạc phủ, cuối cùng nàng vẫn đồng ý với thỉnh cầu của Nhạc Tiên Dẫn. Gả cho Cố Uyển, nàng mới có cơ hội ở bên Nhạc Tiên Dẫn.



Mấy ngày sau, tin tức Lâm Nhược Thu gả tới Cố gia đã truyền đi như vũ bão. Dân chúng khắp An Thành được dịp hóng hớt, Cố Đại thiếu gia mới thành thân được vài ngày, nay lại tới lượt Cố Nhị thiếu gia.



Cố Trầm đang ăn cơm cùng Nhạc Doanh Khuyết, Tiểu Thặng Nhi chạy ào vào sương phòng kêu to, " Thiếu nãi nãi! Hôn sự của Nhị thiếu gia đã định rồi, thành thân với Lâm gia tiểu thư, Lâm Nhược Thu."



Dù sao Cố Trầm nghe không hiểu, bọn hạ nhân có chuyện gì đều lười thông báo cho hắn, chuyện to chuyện nhỏ chỉ nói cho Thiếu nãi nãi. Tâm tư Cố Trầm chìm xuống, mấy ngày trước nghe nói lão gia Lâm gia tự mình tới cửa cầu thân, Cố Uyển cũng qua Lâm phủ mấy chuyến, không ngờ nhanh như vậy đã định đoạt chuyện thành thân.



Nhạc Doanh Khuyết trả lời một tiếng, "Ừ, biết rồi." Y nhìn Cố Trầm đang ăn cơm lại ngẩn người ra, liền nhắc nhở, "Cố thiếu gia."



Cố Trầm sực tỉnh, cúi đầu và cơm.



Cố Trầm mấy ngày nay lại bắt đầu dính người, nhưng không giống với lúc trước, hắn không ăn ngon biết mùi quấn quít lấy Nhạc Doanh Khuyết nữa mà đổi sang hình thức Nhạc Doanh Khuyết đi đâu thì hắn theo đến đó, như cái đuôi của Nhạc Doanh Khuyết vậy, cắt không đứt.



Dù vậy, hai người bây giờ vẫn phân phòng ngủ và Cố Trầm vẫn không đề cập tới chuyện bảo Nhạc Doanh Khuyết về phòng.