Con Dâu Nuôi Từ Bé (Đồng Dưỡng Tức)

Chương 28 :

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Edit: cô Dờ



Mặt trời lên cao, nắng ấm hắt lên chiếc bình phong trong phòng.



Nhạc Doanh Khuyết đang cùng Cố Trầm xem sổ sách, Cố Trầm đứng ở một bên nói: "Cửa hàng coi như không có vấn đề gì, nếu lo chưởng quầy không đáng tin cậy thì mời người khác là được."



Lật xem mấy quyển số ghi chép đơn giản, Cố Trầm lại nói: "Quan hệ của Cục Bánh với đại ca có tốt không?"



Nói đến Nhạc gia huynh đệ, Nhạc Doanh Khuyết cũng không thân thiết với người nào, "Đại ca lớn hơn ta nhiều tuổi, ngày thường ít nói chuyện, không thân lắm."



Cố Trầm đăm chiêu, đang định mở miệng nói thì có người gõ cửa.



A Ly nói vọng vào, "Thiếu nãi nãi, Nhị phu nhân phái người tới truyền lời, bảo hai người đến thăm lão gia."



Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm hai mắt nhìn nhau, Nhạc Doanh Khuyết trả lời, "Ừ, lui xuống đi."



A Ly đi rồi, Cố Trầm mới thấp giọng nói: "Nhị nương bảo chúng ta đi thăm cha, e là có gì đó không ổn."



Nhạc Doanh Khuyết cũng thấy khả nghi, "Đi xem trước đã, dù gì gặp được cha là tốt rồi."



Trong phòng, Nhị phu nhân và Lâm Nhược Thu đang ở đó, thấy hai người tới thì Nhị phu nhân nói: "Mấy ngày trước không cho các con vào là vì lão gia yếu quá."



Dứt lời, bà ta cúi xuống nhấp một ngụm trà, "Bây giờ uống thuốc rồi, khỏe hơn một chút, nhưng mà mới vừa ngủ thiếp đi được một lúc, Doanh Khuyết cùng ta vào thăm thôi, để Đại thiếu gia vào e là quấy rầy lão gia nghỉ ngơi mất."



Đoán không ra Nhị phu nhân có ý gì, Nhạc Doanh Khuyết đành đồng ý, bảo Cố Trầm đợi bên ngoài, A Ly đẩy y đi vào trong phòng.



Vào trong phòng, Nhạc Doanh Khuyết cẩn thận nhìn, thấy lão gia nằm trên giường, sắc mặt có vẻ bệnh tật rất khó coi, nhưng dù sao cũng coi như không phải bệnh nặng gì.
Bàn tay Nhạc Doanh Khuyết nắm lấy tay hắn đã toát mồ hôi, Cố Trầm mỉm cười, dịu dàng dỗ dành: "Sao lại sợ thành thế này?"



"Sao mà không sợ cho được?" Nhạc Doanh Khuyết hé răng, giọng nói hơi run run: "Ngươi vẫn còn cười được."



Hiếm khi thấy Nhạc Doanh Khuyết sợ hãi thành như thế, Cố Trầm mềm nhũn cả lòng: "Thực sự coi ta là trẻ con hay sao, ta lớn hơn ngươi vài tuổi đấy."



Nhạc Doanh Khuyết vẫn mím môi không nói chuyện, Cố Trầm đành thu lại dáng vẻ đùa cợt: "Lâm Nhược Thu đang thử ta xem có ngốc thật hay không, Cố Uyển sinh nghi, hay là Nhạc Tiên Dẫn bắt đầu nghi ngờ?"



Cố Trầm dừng một chút lại nói: "Hay là bọn chúng đã tính toán xong xuôi rồi? Chuyện cửa hàng không giấu được mãi, chúng ta phải cẩn thận hơn."



Hai người vừa đi, Nhị phu nhân vẫn còn chưa hoàn hồn: "Rốt cuộc là làm sao? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"



Để Nhạc Doanh Khuyết và Cố Trầm tới đây thăm là ý định của Lâm Nhược Thu, ả nói: " Nếu vẫn ngăn cản không cho bọn họ gặp cha thì họ sẽ nghi ngờ, không bằng bảo bọn họ tới đây một chuyến, dù sao cha vẫn luôn hôn mê mà. Vừa nãy Đại thiếu gia đánh rơi cái bát thôi, mẫu thân đừng lo lắng."



Nếu hôm nay Cố Trầm thực sự uống vào thì chỉ có thể trách hạ nhân tắc trách sơ sẩy lỡ lấy nước chát ra cho Đại thiếu gia uống.



Nhạc Tiên Dẫn phái người đi tra nguồn cung hàng, vài hôm sau người nọ trở về báo: "Nhị gia, đoàn thuyền quả nhiên là lên kinh, nguồn cung là từ mấy cửa hàng trong thành, vận chuyển tơ lụa và vải vóc."



Người đó dâng một tờ giấy lên, Nhạc Tiên Dẫn vừa thấy tên cửa hàng thì đồng tử rụt lại, đây là đồ cưới của đệ đệ mang đi khi xuất giá, y đoán tất cả là chủ ý của Cố Trầm.



"Được lắm." Nhạc Tiên Dẫn lầm bầm, nói với người nọ: "Đã điều tra được chuyện Đoan vương chưa?"



"Vị khách tự xưng là Đoan vương kia quả thật là người lạ chưa từng đặt chân vào An Thành, người theo dõi cũng báo lại, người đó đi ra khỏi thành thì biến mất."



Nhạc Tiên Dẫn xoa cằm, đăm chiêu nghĩ: "Cứ theo dõi sát sao đi, xem rốt cuộc là đi đâu, người bên cạnh là ai, đã từng gặp người nào."