Con Dơi
Chương 1 :
Ngày đăng: 14:55 19/04/20
Tối hôm qua Văn Hiền lái xe đưa tôi và Tiểu Kiệt từ Đài Bắc đi suốt đêm về nhà anh ấy ở Nam Bộ chịu tang.
Bà của Văn Hiền đã mất hồi cuối tuần, sáng sớm hôm nay sẽ cử hành tang lễ ở nhà lễ tang.
Sau khi lễ tang kết thúc, thi thể bà sẽ được hỏa táng, tro cốt đặt trong tháp linh cốt mà nhà nước xây dựng.
Vì Tiểu Kiệt mới có bảy tháng tuổi, người nhà lo rằng tham gia tang lễ có thể tạo thành xung sát với nó.
Vì vậy để đứa cháu dâu là tôi ở lại trong nhà chăm sóc Tiểu Kiệt.
Sau cả ngày bận rộn, Văn Hiền với mọi người trong nhà sau khi trở về bèn ngồi dưới lầu uống trà nói chuyện phiếm.
Tôi ngồi trên cái giường trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, ôm Tiểu Kiệt vừa bú no sữa, nhẹ giọng ru nó vào giấc ngủ.
Ngoài trời sắc trời dần tối, có vẻ thật xa cách với tiếng ồn ào rầm rĩ chen chúc của thành phố lúc đêm khuya.
Làng chài nhỏ lúc này thật vằng vẻ, chỉ mơ hồ nghe được tiếng ếch với côn trùng kêu vang.
Bầu không khí vắng vẻ đột nhiên bị quấy nhiễu, trên không trung vang lên tiếng đập cánh khiến tôi không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một bóng dáng màu xám nhanh chóng bay vòng quanh căn phòng.
Hình dáng nó không giống như chim, chắc là....
Nó là dơi!
"Á!"
Tôi quá mức kinh hãi, lập tức hét ầm lên.
Tiểu Kiệt trong lòng cũng bị tôi dọa phát sợ, cũng khóc lớn.
Tôi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, ôm chặt Tiểu Kiệt, da đầu tê dại, toàn thân run lên, lông tóc dựng đứng.
Bên tai vang lên tiếng leo cầu thang gấp gáp, cửa phòng bật mở.
"Sao thế em?" Giọng Văn Hiền đầy vẻ căng thẳng.
"Có..." Hàm răng tôi run lên cầm cập. "Có dơi."
"Ở đâu?"
Tôi vẫn cúi đầu nhắm mắt, chỉ dùng tai phải chỉ lên trên.
Vốn tưởng rằng Văn Hiền sẽ lập tức đuổi nó đi nhưng không ngờ một lúc sau vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Tôi cố lấy dũng khí mở mắt ra, từ từ ngẩng đầu, chỉ thấy anh đang ngồi bên cạnh tôi.
"Con dơi ấy bay rồi sao?" Giọng tôi vẫn còn đang run.
"Dơi vẫn còn, có điều không cần sợ." Anh có vẻ như đang rất hưng phấn. "Đó là bà anh."
Tôi kinh ngạc, không biết là vì con dơi vẫn còn trong phòng? Hay là do câu nói của Văn Hiền?
"Đừng sợ." Văn Hiền nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi.
"Anh mau đuổi nó đi!"
"Không." Không ngờ anh lại mỉm cười. "Bà anh hóa thành con dơi, bay về nhà gặp anh đấy."
"Anh nói gì thế?" Tôi ngây người.
Văn Hiền không trả lời tôi, chỉ ngẩng đầu nhìn con dơi, thì thào tự nói.
"Đúng rồi, bà còn chưa được thấy Tiểu Kiệt, bà nhất định rất muốn thấy Tiểu Kiệt."
Văn Hiền ôm Tiểu Kiệt từ trong lòng tôi ra, để Tiểu Kiệt ngồi lên đùi mình, nâng khuôn mặt bé lên.
"Tiểu Kiệt ngoan nào, đừng khóc. Cụ đến thăm con đấy."
Tôi lại kinh hãi, muốn ôm Tiểu Kiệt lại nhưng hai tay vẫn còn đang run, không dùng sức nổi.
"Lần đầy tiên thấy dơi là khi anh đang học cấp hai, có một con dơi bay loạn khắp nơi trong nhà."
Văn Hiền nói với tôi. "Anh đoán chắc nó đuổi theo côn trung nên không cẩn thận xông vào trong nhà."
Văn Hiền nói khi đó anh lập tức vào phòng tắm lấy khăn mặt, sau đó vẫy vẫy cái khăn.
Định đuổi con dơi về phía cửa sổ, để nó bay ra được theo hướng cửa sổ ấy.
"Con đang làm gì thế?" Bà quát to. "Mau ngừng lại!"
Văn Hiền hoảng sợ, ngừng vẫy cái khăn.
"Lại đây, ra ngồi cạnh bà." Bà nói: "Đấy là ông nội con."
Phản ứng của Văn Hiền lúc đó cũng hệt như tôi, chẳng hiểu ra sao, song vẫn ngồi xuống bên cạnh bà.
Vì vậy, Văn Hiền với bà cùng ngồi trên ghế sô pha, nhìn con dơi bay vòng vòng trên không trung.
Sau khi bay một hồi, con dơi đột nhiên chuyển hướng bay sang phía bà, khi sắp đụng phải bà thì lại nhanh chóng bay vòng lên.
Giống như máy bay phô diễn kỹ năng vậy.
Sau khi con dơi bay khỏi, Văn Hiền quay đầu lại muốn hỏi, chỉ thấy bà đang khóc, không ngừng lau nước mắt.
Ông nội anh mất chỉ mười ngày trước khi con dơi xuất hiện.
"Ông đang làm ruộng một mình đột nhiên cơ tim bị tắc nghẽn, bất ngờ ra đi. Bà đợi ông về nhà ăn trưa không thấy bèn ra đồng tìm, mới phát hiện ông đã mất."
Bà khóc rất thương tâm, hơn nữa còn tự trách, hối hận không thôi, suốt một tuần liền gần như không ăn không uống không ngủ.
Cha của Văn Hiền lo thân thể bà không chịu đựng được bèn đưa bà vào viện nằm truyền nước ba ngày.
Không ngờ bà vừa về nhà lại thấy có dơi.
"Người thân hay người yêu chết đi sẽ hóa thành dơi, bay về thăm những người họ thương yêu khi còn sống." Bà nói với Văn Hiền. "Đây là chuyện ông nói cho bà."
Tuy bà nước mắt lưng tròng, nhưng khi kể lại chuyện này, khuôn mặt lại nở nụ cười thỏa mãn.
"Ông con còn nói, nếu ông đi trước bà, ông nhất định sẽ hóa thành dơi bay về nhà gặp bà."
Bà mỉm cười rất thoải mái: "Ông không gạt bà, thực sự đã về gặp bà rồi."
Văn Hiền nói, vốn anh không quá tin vào chuyện này, nhưng khi thấy thần sắc thỏa mãn và nụ cười của bà, hơn nữa sau khi thấy con dơi, bà cũng không còn suốt ngày như người mất hồn nữa, anh cũng bắt đầu tin.
"Sau đó bà còn nói với anh, tương lai có ngày bà mất, bà cũng sẽ hóa thành dơi bay về nhà thăm anh." Văn Hiền cười. "Kết quả bà cũng không lừa anh."
Tôi nghĩ, Văn Hiền đã tin tưởng từ đáy lòng vào chuyện người thân hay người yêu sau khi chết sẽ hóa thân thành dơi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy câu chuyện này thật khó tin.
"Nhưng mà chuyện này thật quá..." Rốt cuộc tôi không nén nổi nghi hoặc.
"Quá khó tin phải không." Văn Hiền nói. "Cũng như người ở miền biển, lúc ăn cá thì không lật cá vậy. Chuyện này thực ra cũng chỉ là một loại tâm tình đơn giản."
"Tâm tình ra sao?"
"Muốn an ủi người còn sống và cảm thương cho người đã mất."
Tuy rằng tôi không hiểu nhưng lại cảm nhận được.
Khi tôi học cấp hai, cha qua đời, tới nay vừa tròn hai mươi năm.
Khi cha mất tôi không kịp tới thấy mặt cha lần cuối, điều này đã luôn canh cánh trong lòng tôi suốt hai mươi năm.
Nếu cha cũng có thẻ hóa thành dơi về gặp tôi, vậy có lẽ tiếc nuối trong lòng tôi cũng có thể tan bớt.
Chỉ tiếc là từ sau khi cha qua đời, tôi chưa bao giờ thấy dơi bay vào trong nhà mình.
Cha sẽ biến thành dơi về nhà gặp tôi chứ?