Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 124 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Trước cửa cung không dừng xe được, Phó Dung lệnh xa phu đi lên phía trước một đoạn.



Xe dừng lại, Phó Dung lấy ra gương nhỏ, tự mình nhìn gương kiểm tra lại trang dung.



Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa.



Phó Dung vội vàng thu hồi chiếc gương ngồi ổn, chớp mắt tiếp theo liền ý thức được là có xe ngựa từ phía sau tới, hẳn là muốn vào cung. Cũng

không phải Túc vương gia nàng muốn đợi, lại một lần nữa lấy chiếc gương

ra, ngón trỏ ấn ấn ngạch tâm gắn Hoa Điền mẫu đơn Triệu phấn. Hiện giờ

đã vào thu, thời tiết dần lạnh, Phó Dung ra ngoài thích điểm phấn, Hoa

Điền hai màu hồng, đem màu xanh biếc thu lại, lưu lại mùa hè dùng.



Vì da nàng trắng muốt, theo lời Từ Tấn đùa nàng, chính là điểm Hoa Điền màu đen nhìn cũng đẹp.



Nghĩ tới lúc ấy Từ Tấn cười trêu tức, Phó Dung bĩu bĩu môi, tiếp tục

nhìn gương tự phụ, nhìn mãi nhìn mãi ánh mắt chuyển tới trên Hoa Điền,

ngơ ngác.



Đời này Từ Tấn đối với nàng thật là khác hẳn, hắn muốn nhìn sẹo nhỏ

của nàng, nàng làm nũng không cho phép, hắn thế nhưng không tiếp tục

kiên trì.



Cùng Từ Yến lúc trước một dạng.



Cũng bởi vì thích nàng, cho nên không miễn cưỡng nàng sao?



Nhìn gương, Phó Dung đắc ý cười.



Lão thái thái luôn muốn nhìn nàng khóc vì Từ Tấn nạp thiếp. Đời trước

Từ Tấn không thích nàng thì bên người vẫn chỉ có một mình nàng, đời này

hai người ở chung hòa hợp, Từ Tấn sao có thể có người khác?



Nói thật, sau khi trùng sinh Phó Dung muốn gả cho An vương, tương lai

tiến cung hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ vạn người quỳ lạy, cũng

không hy vọng xa vời An vương chỉ có một mình nàng. Cùng tình yêu so

sánh, nàng càng để ý sủng ái của nam nhân. Nàng chỉ cần trở thành người

hắn để ý nhất, để những nữ nhân bên cạnh không thể cưỡi trên đầu nàng là được. Gả cho Từ Tấn, Phó Dung cũng có ý tưởng này, nhưng như Từ Tấn

thật có thể chỉ sủng một mình nàng, nàng cũng vui như mở cờ.



Bất quá...



Phó Dung vẫn không có hy vọng xa vời cái kia.



Chỉ cần tránh được lần nguy hiểm kia, Từ Tấn vị vương gia này vô cùng có khả năng ngồi vào cái vị trí kia, lên ngôi, hậu cung...



Thay vì hiện tại mộng tưởng hão huyền, tương lai mộng tỉnh thất vọng,

không bằng nhân lúc bên cạnh hắn không có người khác thì ở trong lòng

hắn chiếm trước một vị trí lớn. Như vậy mặc kệ Từ Tấn về sau có bao

nhiêu phụ nữ, các nàng cũng chỉ có thể cướp được góc bên cạnh.


thành thật nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, ta có một mình nàng là đủ rồi,

ai lại lấy chuyện thiếp thất nói, nàng chỉ làm như không nghe thấy, bất

quá cứ việc lừa gạt đẩy lên trên người ta."



Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn, muốn hỏi biện pháp này nàng có thể dùng bao lâu, một năm, 3 năm hay là một đời.



Nhưng nàng không hỏi, lúc hắn ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cười thỏa mãn.



Đổi qua xiêm y, Từ Tấn mang Phó Dung đi Nhàn Thú sơn trang ở thành

Tây, nơi đó đình đài lầu các mọc lên san sát, cảnh sắc sông núi mê

người, là nơi huân quý kinh thành thường tổ chức tiệc mời. Bên trong thị nữ hoặc thông viết văn, hoặc hiểu âm luật, đều là dày công dạy dỗ từ

nhỏ, nghe nói dung mạo cũng đều là phong thái thượng đẳng.



Phó Dung sớm đã nghe nói tới Nhàn Thú sơn trang, càng muốn tận mắt xem tin đồn có phải là sự thật hay không.



Đáng tiếc xe ngựa trực tiếp dừng tới trước nhã các Từ Tấn chuyên dùng, bên trong tiệc rượu đã dọn sẵn, một bóng dáng tỳ nữ đều không có.



Phó Dung vòng quanh mấy chỗ cửa sổ đi qua lại, nhìn ra ngoài cửa sổ

thở dài: "Thế này cùng ở vương phủ dùng cơm có gì khác nhau?"



Từ Tấn đã ngồi xuống, nhìn nàng bên kia, cau mày nói: "Nơi này cảnh trí không hợp ý nàng?"



Phó Dung quay người về bên cạnh hắn, nũng nịu thầm nói: "Đều nói Nhàn

Thú sơn trang thị nữ tài mạo song tuyệt, vương gia đã đặt chỗ hàng năm ở trong này, ta muốn xem thị nữ đủ tư cách hầu hạ vương gia dùng cơm là

dung mạo bậc nào a."



Từ Tấn kéo kéo khóe miệng, tỏ ý bảo Phó Dung rót rượu cho hắn.



Phó Dung thấy hắn dường như không có tâm tình nói đùa, cũng không nháo nữa, nhắc tay áo tới hầu hạ hắn.



Vừa ngồi xuống, tay Từ Tấn đột nhiên vươn tới, rời đi thì trên bàn

trước mặt Phó Dung có thêm một ngọc bội long văn (hình rồng).



Thứ này quá quen mắt, Phó Dung thần sắc cổ quái, nghiêng đầu nhìn hắn: "Vương gia..."



"Thưởng cho nàng." Từ Tấn nâng cốc rượu thưởng thức một ngụm, thấy Phó Dung vẻ mặt ngơ ngẩn mờ mịt, hắn không nhịn được, đem người mò tới

trong ngực hôn: "Ta nói nàng là thị nữ tài mạo song tuyệt đầu tiên hầu

hạ ta dùng cơm, nàng tin sao?"



Phó Dung nghệch mặt.



Từ Tấn lại hôn mắt nàng: "Bản vương ánh mắt cực cao, đến nay chỉ nhìn trúng nàng một người, yên tâm?"



Đầu tiên là thăm dò thái độ hắn về chuyện nạp thiếp, tiếp theo lại

hoài nghi hắn ở bên ngoài có hồng nhan tri kỷ. Hắn hôm nay mới biết,

nàng cũng là bình dấm chua.



Nhưng hắn rất vui vẻ.