Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 126 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Đỗ Viễn Chu vừa đi, Phó Dung lập tức từ phía sau tấm bình phong đi ra,
"Cái này, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào..."
Không có đạo lý a, sao có thể có người không sợ Từ Tấn quyền cao chức trọng, lại nhìn mặt mũi nàng mà nhường cửa hàng?
"Chính nàng tự đoán." Trải qua chen ngang này, bầu không khí mờ ám lúc trước sớm không còn, Từ Tấn chậm rãi dùng trà.
Phó Dung chậm rãi ngồi vào trên ghế, ánh mắt nhìn Từ Tấn, tâm tư nhanh chóng quay vòng.
Đầu tiên, Đỗ Viễn Chu là vì cảm tình với nàng, vậy hắn nhất định không phải bạn cũ của Từ Tấn, không phải Từ Tấn thì chính là nàng.
Nhưng Phó Dung xác định chính mình chưa từng gặp Đỗ Viễn Chu, vậy đối
phương kỳ thật cũng không phải cho nàng mặt mũi, mà là của cha mẹ nàng.
Cha mẹ...
Ông bà...
Trong đầu có cái gì chợt lóe qua, Phó Dung khiếp sợ mà đứng lên, "Hắn, hắn là họ hàng tổ mẫu ta bên kia?"
Nàng có hai tổ mẫu, một người là lão thái thái ngụ ở Cảnh Dương Hầu
phủ, cùng nàng không có nửa điểm quan hệ máu mủ, một người là tổ mẫu
ruột thịt Đỗ thị, khi phụ thân còn nhỏ thì ốm chết,. Đỗ Viễn Chu họ Đỗ,
nhất định là thân thích bên kia của ngoại tổ mẫu. Chỉ là Phó Dung đối
với Đỗ gia không hề hay biết gì, không thể phán đoán cụ thể Đỗ Viễn Chu
thoạt nhìn tuổi gần 30, đến cùng là quan hệ thế nào với nàng.
Từ Tấn tỏ ý bảo nàng ngồi xuống, nhìn nàng, không quá chắc chắn hỏi:
"Đỗ gia sự tình, nhạc phụ nhạc mẫu đều chưa từng nói với nàng?"
Phó Dung đối với thân tổ mẫu chưa từng gặp mặt, không rõ có cảm tình
gì, nhưng giờ phút này, tận mắt nhìn thấy một người Đỗ gia, nàng suy
nghĩ một lúc, trong lòng sinh ra vài phần buồn bã không có lý do, cúi
đầu nhìn bát trà của mình, "Không có, hồi nhỏ ta hỏi nương, nàng không
nói cho ta, cũng không cho phép ta nhắc đến. Ta đi hỏi phụ thân, hắn nói hắn cũng không nhớ được..."
Rõ ràng là nói dối, nhưng phụ thân không muốn nói, nàng cũng không có cách nào.
Nàng thần sắc ảm đạm, Từ Tấn nhìn không nỡ, đi qua đem thê tử ôm tới
trên đùi, hai tay nắm tay nhỏ của nàng, cằm khoác lên đầu vai nàng nói:
"Nhạc phụ nhạc mẫu đã không muốn cho nàng biết, hiện tại ta nói với
nàng, nàng đừnglộ ra trước mặt hai người."
Hắn cứng đờ ở cửa, ngoài ý muốn có thêm nữ tử trong phòng, cũng kinh diễm tiểu cô nương khuynh thành mĩ mạo.
Từ Tấn khó có thể phát giác mà nhíu nhíu mày.
Bị nam tử xa lạ nhìn chằm chằm như vậy, Phó Dung lại không có bất kỳ
cảm giác khó chịu nào. Một là bởi vì Đỗ Viễn Chu thật sự chỉ là quá mức
giật mình, rất nhanh lại khôi phục trấn định. Thứ hai nàng đã biết đây
là thân biểu đệ của phụ thân nàng, là Tam thúc của nàng rồi a.
Có chút ngượng ngùng, nàng hướng Đỗ Viễn Chu đi hai bước, nhẹ giọng
kêu: "Tam thúc, ta là nữ nhi thứ hai của phụ thân, ngài biết ta sao?"
Một tiếng thân mật kiều nhuyễn "Tam thúc" làm Đỗ Viễn Chu cả người nổi một tầng da gà, sau đó là tự đáy lòng vui mừng, là thụ sủng nhược kinh. Xác định thân phận Phó Dung, nam nhân đối mặt với Từ Tấn luôn bình tĩnh thong dong, lại trở nên câu nệ xoa xoa bàn tay, nói chuyện cũng có chút không mạch lạc, "Cái này, vương phi, ta, thảo dân nghe nói qua, ngài
đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ gì khác, là ngày đó ngài cùng vương gia
đại hôn, ta..."
Nói xong một hồi ý thức được chính mình thất thố, Đỗ Viễn Chu khuôn
mặt trắng nõn tuấn tú đỏ như chín, buông mi đứng yên chốc lát, mới khôi
phục vài phần trầm ổn, cúi đầu nói: "Vương phi có thân phận gì, thảo dân thất lễ."
Hắn bị cha mẹ bán đi năm gần 7 tuổi. Nhưng trong lúc ngẫu nhiên cha mẹ cãi nhau hắn cũng biết được mình có người thân là biểu huynh làm Hầu
phủ Nhị thiếu gia, biết được người sinh ra biểu huynh đó cũng là bị nhà
mình bán đi. Sau này mỗi năm trôi qua, hắn hiểu được Phó gia là thân
thích hắn không thể bám víu cũng không mặt mũi nào mà bám víu. Đỗ gia
lại là thân thích hắn không muốn nhận, cứ như vậy một người sống qua
ngày cũng rất tốt.
Đôi khi ngẫu nhiên từ miệng các khách nhân nghe được chút tin tức, hắn cũng không tận lực hỏi thăm chuyện Cảnh Dương Hầu phủ. Đến tháng 8, Túc vương đại hôn, hắn mới biết Túc vương phi là thứ nữ của Phó Phẩm Ngôn,
cũng chính là cháu gái họ của hắn.
Có chút tự hào, cũng có lo lắng, nhưng đều bị hắn giấu ở trong lòng, đối với ai cũng chưa từng nhắc tới.
Không nghĩ hôm nay tiểu cô nương thế nhưng muốn mua cửa hàng của hắn.
Đỗ Viễn Chu không quên dặn dò của nghĩa phụ, chỉ là, hắn nhịn không
được muốn thành toàn cho người cháu gái hắn chưa từng gặp mặt.
Hiện tại thì sao, nàng thế nhưng đứng ở trước mắt hắn, còn gọi hắn Tam thúc.
Đỗ Viễn Chu chỉ cảm thấy hổ thẹn.