Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 136 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Trở lại Phù Cừ viện, Phó Dung phân phó vài người Mai Hương đem Tây sương phòng dọn dẹp lại, cho Quan ca nhi và nhũ mẫu ở.
Quan ca nhi còn nhỏ, đột nhiên chuyển đến một nơi xa lạ, Phó Dung ở
trước mặt mới yên tâm. Tuy rằng Quan ca nhi buổi tối cũng tự mình ngủ,
ban ngày nàng sẽ dẫn theo bên mình.
"Quan ca nhi lớn lên giống nhạc mẫu." Dùng cơm chiều, Từ Tấn nhìn hai tỷ đệ ngồi kề nhau ở bàn thấp đối diện, cười nói.
"Ta cũng giống Tam tỷ tỷ." Quan ca nhi múc một muỗng cháo nấm hương
thịt bò, ăn xong rồi nghiêm túc mà nói, lại nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ.
Phó Dung giúp hắn lau khóe miệng, cẩn thận quan sát đệ đệ, cười khen:
"Đúng vậy, Quan ca nhi rất giống ta, trưởng thành rồi khẳng định so với
ca ca còn đẹp hơn."
Người trong nhà Quan ca nhi không thích nhất là Phó Thần, ghét Phó
Thần luôn bóp mặt hắn, bóp thì bóp nhưng lực tay đặc biệt lớn, không
giống Tam tỷ tỷ bóp thật thoải mái. Cho nên bây giờ nghe Phó Dung nói
như vậy, tiểu tử cực kỳ xinh đẹp, vốn đang tính toán ăn thêm, được tỷ tỷ khen, hắn lại muốn ăn xong hết cho tỷ tỷ cao hứng, liền múc một miếng
lớn cháo đặt vào trong miệng, quai hàm nhỏ phồng lên, chậm rãi nuốt.
"Quan ca nhi thật ngoan, một bát cháo cũng ăn xong rồi, sáng sớm ngày mai khẳng định lại sẽ lớn thêm."
Đệ đệ vốn lười ăn, hôm nay thế nhưng nghe lời như vậy, Phó Dung vừa mừng vừa sợ.
Từ Tấn nhìn tỷ đệ các nàng qua lại, ánh mắt càng ngày càng ôn nhu.
Sau khi ăn xong, Phó Dung dẫn đệ đệ đi dạo hai vòng ở trong phòng, bên ngoài trời lạnh, chỉ có thể tiêu cơm như vậy. Đi đủ rồi, Quan ca nhi
muốn ở trên giường tìm Từ Tấn chơi, Phó Dung lại đem áo choàng nhỏ của
hắn lấy ra, vừa mặc cho hắn vừa nói: "Ngày mai Quan ca nhi lại nghe tỷ
phu kể chuyện xưa cho ngươi, hôm nay trời tối rồi, phải đi ngủ."
Quan ca nhi luyến tiếc đi, dựa tới trong ngực nàng làm nũng: "Ta muốn Tam tỷ tỷ dỗ ta ngủ."
Phó Dung hôn nhẹ hắn: "Tỷ tỷ cũng muốn dỗ Quan ca nhi a, đi, chúng ta
đi vào trong phòng Quan ca nhi, tỷ tỷ kể chuyện xưa cho ngươi, đợi ngươi ngủ rồi ta mới trở về."
Quan ca nhi hài lòng, ngoan ngoãn để tỷ tỷ mặc xiêm y cho hắn.
Mặc xong, Phó Dung quay đầu nói với Từ Tấn: "Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta dỗ xong Quan ca nhi sẽ trở lại."
"Ta và ngươi cùng đi tới đó." Từ Tấn đã ngồi vào trên giườn, đi giày
xong mới tới bên người Quan ca nhi, cúi người đem tiểu nam oa bế lên, cố ý nhấc nhấc, "Quan ca nhi nặng như vậy, Tam tỷ tỷ ngươi ôm không nổi
có phải hay không?"
Quan ca nhi nhìn về phía Phó Dung, xem tỷ tỷ có cao hứng hay không để trả lời vấn đề này.
Phó Dung nhìn Từ Tấn ngẩn người.
Từ Tấn cảm giác được, không nhìn nàng, ôm Quan ca nhi đi ra ngoài, Phó Dung hoàn hồn theo sau thì hắn đã vào Tây sương phòng.
ngồi trong ngực hắn, một tay đè lấy ót nàng, một tay nhẹ nhàng, liên tục vỗ vỗ sống lưng nàng, "Nùng Nùng đừng khóc, có ủy khuất gì nàng nói với ta, ta đều giúp nàng giải quyết..."
Nàng không ngừng khóc, hắn không ngừng dỗ.
Phó Dung dần dần bình phục lại.
Có lẽ là hắn quá ôn nhu, có lẽ là rốt cuộc không chịu nổi những kia lo lắng, Phó Dung ôm hắn, quyết định nói ra.
"Vương gia, lão thái thái nói ta..."
"Nói nàng đố kỵ?" Từ Tấn không ngờ nàng khóc bởi vì như thế, sắc mặt
khó coi vô cùng, nâng cằm nàng lên muốn khiển trách. Đối diện nàng khóc
đến sưng mắt, lửa giận thoáng cái không còn, bất đắc dĩ nói: "Nùng Nùng
ta đáp ứng nàng, ai đưa người tới, ta cũng đều không cần. Trốn không
được phải mang về, ta cũng sẽ không chạm vào, ta chỉ cần một vương phi
là nàng, an tâm chưa?"
Đời trước tất cả nữ nhân hắn đều không chạm vào, phụ hoàng bị cự tuyệt mấy lần thì không tặng người nữa. Sau này hắn nạp Phó Dung làm thiếp,
phụ hoàng lại bắt đầu lo liệu tuyển vương phi cho hắn. Từ Tấn hiểu được
tâm tư phụ hoàng, hắn không hi vọng các con mình bị một nữ nhân mê muội
tâm trí. Vì hắn từng chỉ có một thiếp thất, phụ hoàng muốn hắn tuyển
vương phi, hiện giờ hắn chỉ có một vương phi, phụ hoàng cũng sẽ đưa trắc phi thiếp thất cho hắn.
Kiếp trước Từ Tấn chưa từng mơ ước hoàng vị, đời này hắn muốn vị trí
kia nên không thể làm cho phụ hoàng hiểu lầm hắn, nghĩ hắn chỉ chuyên
sủng một mình Phó Dung.
Hắn có lẽ không thể nhiều lần cự tuyệt phụ hoàng, nhưng cho dù có thêm nữ nhân vào phủ, hắn cũng sẽ không chạm vào. Phó Dung hoàn toàn không
cần thiết phải lo lắng.
Phó Dung căn bản không lo lắng cái đó, một lần nữa chôn vào trong ngực Từ Tấn: "Không phải, lão thái thái nói ta mãi không mang thai, vương
gia, ngộ nhỡ ta thật sự không thể có con thì làm thế nào đây?"
Từ Tấn hiểu, đời trước nàng cũng không có con cái.
Hắn ôn nhu hôn nàng: "Nói bậy bạ gì đó, Cát Xuyên nói nàng không có
việc gì thì nàng chắc chắn không có việc gì. Trước không có mang là bởi
vì nàng uống canh tránh thai. Bây giờ ngừng canh, chúng ta nỗ lực nhiều
thêm mấy lần, rất nhanh liền có thể mang thai. Nếu không, chúng ta bây
giờ liền làm…?"
Biết nàng không thật sự chịu ủy khuất, Từ Tấn yên tâm, cúi đầu hôn cổ nàng.
Phó Dung trốn hắn, ngăn miệng hắn lại, lẳng lặng nói: "Vương gia, ta,
ta còn sợ, ta sợ ta cùng Thái Tử phi giống nhau, bảo vệ không được hài
nhi..."
Từ Tấn thân thể cứng đờ.