Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 186 :
Ngày đăng: 11:02 30/04/20
Đêm nay, trừng phạt Phó Dung dùng chuyện vui thú giường chiếu uy hiếp
hắn, Từ Tấn quả thực gây sức ép một lúc lâu, ngày kế hắn từ sớm lên
triều. Phó Dung đối với động tĩnh của hắn không hề hay biết gì, như hoa
phù dung bị gió thu trêu đùa một đêm, rốt cuộc được nhàn rỗi, mệt mỏi
tham lam mà ngủ.
Hai vợ chồng không có gì nháo thành một trận như vậy, Lan Hương đi tới bên giường nhìn một chút, sau khi rời khỏi đây cùng Mai Hương nhỏ giọng thương lượng: "Một lúc nữa Trăn ca nhi sẽ tỉnh, chúng ta có nên gọi
vương phi dậy không a?"
Trăn ca nhi buổi sáng tỉnh dậy đặc biệt đúng giờ, tỉnh lại liền khóc,
hiện tại tiểu tử cũng hiểu được, ngoan ngoãn do nhũ mẫu chiếu cố suỵt
suỵt, suỵt suỵt xong nhũ mẫu sẽ tự ôm hắn tới đây, để mẫu thân giúp hắn rửa mặt.
Mai Hương không nhịn được cười: "Để nàng ngủ thêm đi, một lát Trăn ca nhi tới sẽ tự đánh thức mẫu thân."
Hai người chia nhau thu thập, không bao lâu quả nhiên thấy nhũ mẫu ôm Trăn ca nhi đi tới.
Mai Hương Lan Hương đưa nàng đi vào, thuần thục treo màn lụa lên, không một tiếng động.
Nhũ mẫu thấy trên giường vương phi ngủ say, thất kinh, nhỏ giọng hỏi
thăm Mai Hương: "Nếu không ta dỗ Trăn ca nhi một lát? Vương phi còn ngủ
..."
Nói còn chưa dứt lời, bị Trăn ca nhi a a cắt ngang, tiểu tử nhìn thấy
mẫu thân bắt đầu uốn éo người, sốt ruột muốn vào trong ngực mẫu thân.
Nhũ mẫu trong lòng biết chính mình không có bản lĩnh lưu lại tâm Trăn
ca nhi, thấp thỏm đem tiểu tử đặt vào bên trong Phó Dung. Mai Hương Lan
Hương tỏ ý bảo nhũ mẫu đi ra ngoài trước, vương phi lười dạng gì các
nàng đều thấy qua, vương phi cũng không để tâm, bị nhũ mẫu nhìn thấy
cũng không tốt. Tiễn bước nhũ mẫu, hai đại nha hoàn cùng nhau đứng ở bên giường, xem như là chăm sóc Trăn ca nhi.
Phó Dung đúng lúc quay vào bên trong ngủ.
Trăn ca nhi ngồi xem xét mẫu thân một lát, thấy mẫu thân không có ôm hắn giống như trước đây, tiểu tử mờ mịt đi sờ mặt Phó Dung, đáng tiếc
hắn tay trái không thể chống đỡ chính mình, tay phải còn chưa đụng tới
mẫu thân, thân thể mập mạp nghiêng ngả nhào tới, ngã vào lồng ngực Phó
Dung.
Phó Dung nhíu nhíu mày, cảm giác có người ở trong lồng ngực mình trảo a trảo, bên tai còn có thanh âm quen thuộc y y nha nha, nàng nghi hoặc
mà mở mắt ra, liền thấy nhi tử ánh mắt thủy nhuận ướt át. Hai mẹ con đối diện chốc lát, Trăn ca nhi nhếch miệng cười, tiếp tục ý đồ đẩy ra đồ
ngủ trên người Phó Dung.
Phó Dung quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Mai Hương Lan Hương kích động chạy trốn.
Nàng bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, thật là, buổi tối hầu hạ Từ Tấn, ban ngày hầu hạ nhi tử hắn, hai cha con một dạng quấn người.
Mắt thấy nhi tử thèm đến chảy nước miếng, Phó Dung tâm lại mềm nhũn,
đem tiểu ngu ngốc ôm vào trong ngực, cởi bỏ đồ ngủ cho hắn bú, nàng thật sự quá mệt, mí mắt tiếp tục khép lại.
Trăn ca nhi gần đây khẩu vị cực tốt, sùng sục sùng sục ăn xong một bên lại đi ăn một bên khác, vừa ăn vừa chơi, tay ú nần ở trên người mẫu
thân mấy chỗ điểm đỏ sờ tới sờ lui, hai cái gan bàn chân cũng vô thức mà nhẹ nhàng đạp mẫu thân, ăn đến cuối cùng càng chỉ muốn chơi, phía dưới hai cái răng cửa nhỏ còn có thể không cẩn thận cắn phải mẫu thân.
Phó Dung triệt để ngủ không ngon, giơ tay lên chọc lét hắn, Trăn ca
nhi đột nhiên bị tập kích, hướng bên trong trở mình, cười khanh khách
Nàng thật sự không thể tin nổi Tần Anh thông minh như vậy, đẩy màn xe ra.
Tần Anh cưỡi ngựa theo bên cạnh, còn đang âm thầm nhớ lại bộ dáng Đào
Thiến Thiến yêu kiều thẹn quá thành giận, phát giác rèm cửa bị người đẩy ra, hắn nhìn về phía đó, nghi hoặc hỏi: "Tứ tẩu có chuyện gì sao?"
Phó Dung hơi mím môi, nhỏ giọng hỏi hắn: "Nhị đệ tính toán khi nào nói cho dì?"
Tần Anh không ngờ nàng thế nhưng hỏi cái này, lúng túng gãi đầu một cái: "Cái này, đợi nàng cũng thích ta?"
Phó Dung nghiêm mặt nhắc nhở: "Nếu ngươi thật lòng muốn cưới nàng,
liền nên cùng nàng chứng tỏ tâm ý, sau đó mời cha mẹ làm chủ, ngươi đến
nhà trêu người ta, cẩn thận bị người ta cho là đăng đồ tử."
Tần Anh sửng sốt, quay đầu nhìn lại, như có chút đăm chiêu.
Phó Dung thấy hắn hiểu được, buông rèm cửa xuống.
"Ngươi quản hắn làm cái gì?" Từ Tấn không hiểu Phó Dung vì sao quan
tâm hôn sự Tần Anh như vậy, một tay nắm quả vải cho Trăn ca nhi mút
nước, quay đầu quan sát Phó Dung. Tối hôm qua nàng tò mò người trong
lòng Tần Anh, hôm nay lại tự mình lại đây tới nhìn, còn nhắc nhở Tần Anh truy tức phụ như thế nào, thật sự kỳ quái.
Phó Dung không định giấu hắn, vừa giúp nhi tử lau miệng vừa nói: "Ta
thấy dì hình như hướng vào Tuyên Tuyên, Nhị đệ đã có người trong lòng,
vậy hắn sớm một chút nói cho dì, dì cũng có thể sớm một chút buông Tuyên Tuyên xuống."
Từ Tấn buông mi, chuyển quả vải trong tay: "Ngươi cảm thấy Nhị đệ không xứng với Tuyên Tuyên?"
Phó Dung hoảng sợ giật nảy người, thật làm cho Từ Tấn sinh ra loại hiểu lầm này, vậy sẽ hỏng mất?
"Sao có thể? Nhị đệ khôi ngô thẳng thắn, hắn nếu thích Tuyên Tuyên, ta cầu còn không được đâu, nhưng hắn không thích, chúng ta cưỡng cầu cỡ
nào không tốt? Hai người tình đầu ý hợp, kết hôn rồi mới có thể tương
kính như tân a." Nói chuyện thì tình ý kéo dài mà ngóng nhìn Từ Tấn, ý
tứ chính là bọn họ vợ chồng là lưỡng tình tương duyệt.
Từ Tấn hừ một tiếng.
Nàng nói được dễ nghe cũng vô dụng, hắn biết nàng còn nhớ thương Ngô Bạch Khởi làm muội phu đâu.
Từ Tấn vẫn luôn chướng mắt Ngô Bạch Khởi, thấy Phó Dung có thể tìm
người tốt hơn làm muội phu, không vội tác hợp ngược lại chỉ điểm Tần Anh làm sao để vui lòng Đào cô nương, hắn có phần không vui. Mắt thấy nhi
tử đem một quả vải hút hết nước, đưa tay đem quả vải nhét vào trong
miệng Phó Dung.
Phó Dung ngó nhìn khóe miệng Trăn ca nhi dơ dáy bẩn thỉu, dù thích nhi tử cũng chịu không nổi cái này, quay đầu đem quả vải phun ra.
Từ Tấn cáo trạng với nhi tử: "Nương ghét bỏ ngươi."
Trăn ca nhi nhìn phụ thân, đem quả vải nắm chặt trong tay phải đưa cho mẫu thân.
Phó Dung đắc ý liếc mắt quét Từ Tấn một cái, nhận lấy quả vải.
Từ Tấn cười cười, cúi đầu giúp nhi tử lau miệng.