Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 204 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


Ngô Bạch Khởi tựa như một hầu tử (con khỉ), lặng lẽ tới gần, cướp đồ rồi chạy, sắp chạy đi còn hướng cô nương bị cướp nhe răng nhếch miệng khoe

khoang một phen.



Từ Tấn thân làm tỷ phu, có thể băn khoăn tâm tư Phó Dung giả bộ không

quan tâm Ngô Bạch Khởi tới gần, nhưng bây giờ Ngô Bạch Khởi cướp mũ che

của Phó Tuyên, Phó Dung có lẽ sẽ thật sự tức giận, hắn phải làm chút gì

đó, miễn cho Phó Tuyên hiểu lầm hắn không coi trọng tỷ muội các nàng.



"Hứa gia." Từ Tấn giọng lạnh lẽo nói.



Hứa gia lĩnh mệnh, một thân hắc y, mau chóng đuổi theo Ngô Bạch Khởi.



Phó Dung cũng hoàn hồn, mắt thấy dân chúng phụ cận tò mò nhìn sang,

nàng mau chóng lấy mũ che của mình thay muội muội đội lên. Nàng đã xuất

giá, vốn cũng không phải đặc biệt để ý những quy củ này, muội muội không giống thế, không thể dễ dàng để người khác nhìn.



"Đi, chúng ta đi bên kia." Từ Tấn trong lúc Phó Dung tháo mũ che xuống đã sớm chắn ở bên nàng, che chở các tỷ muội nàng đi về góc tường.



Lâm Thiều Đường Phó Bảo theo ở phía sau.



Đến nơi, Phó Dung nhỏ giọng an ủi muội muội: "Tuyên Tuyên đừng nóng

giận, đó chính là đồ hỗn đản, quay về bảo ca ca đi giáo huấn hắn một

trận, xem hắn về sau còn dám khi dễ ngươi hay không." Phó Dung cũng thật sự bị chọc tức, nàng cảm thấy Ngô Bạch Khởi hẳn là nhìn trúng muội

muội, nhưng thích thì hảo hảo thích, học Tần Anh hoặc Phó Hựu như vậy

ngoài sáng lấy lòng muội muội a. Ngô Bạch Khởi ngược lại tốt rồi, chọc

người ta tức điên thì làm sao đến được.



Năm sau Ngô Bạch Khởi cũng mười sáu, không nhỏ nữa, Phó Dung sẽ không coi hắn làm đứa nhỏ, cũng sẽ không thay hắn hoà giải.



Phó Tuyên làm sao không tức giận.



Người nọ nhìn cao hơn nàng, lớn hơn nàng, nhưng tác phong làm việc còn không bằng đệ đệ Quan ca nhi hiểu chuyện, Phó Tuyên mới khinh thường

cùng một đứa bé chưa trưởng thành so đo. Chỉ là Ngô Bạch Khởi đầu tiên

là đuổi đến Hầu phủ gây chuyện, hiện giờ lại ở trước mặt đông đúc mọi

người lấy mũ che của nàng, hai người đều lớn rồi, truyền ra ngoài tới

trong mắt người khác chỉ sợ không còn là đứa nhỏ chơi đùa. Cho nên Phó

Tuyên không khuyên vương gia tỷ phu dàn xếp ổn thỏa, tỷ phu phạt hắn như thế nào, đều là hắn xứng đáng.



Phóng Hạc lầu đoán thêm ba cái đố đèn, Hứa gia áp giải Ngô Bạch Khởi trở lại.



Ngô Bạch Khởi hai tay bị Hứa gia bắt chéo sau lưng, bản thân cũng biết càng giãy dụa càng mất mặt, làm ra vẻ phản kháng, tới trước mặt khinh

thường nói với Phó Tuyên: "Mỗi lần xảy ra chuyện chỉ biết tìm vương gia

chống lưng, ngươi còn có bản lĩnh khác sao?"



"Khi dễ một cô nương trẻ thì ngươi có lý?" Nghe hắn nói lời nói bậy

bạ, Phó Dung giận không chỗ trút, chắn ở phía trước người muội muội nhỏ

giọng khiển trách, "Ngươi nhìn xem ngươi, đã mười sáu, văn không ra văn

võ không ra võ, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, ngươi nói muội muội ta không bản lĩnh, ngươi có bản lĩnh tại sao không đi tìm ca ca ta?"




Tuy rằng có chút không dám tưởng tượng Nhị công chúa lớn mật như thế,

nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Phó Dung chỉ nghĩ đến một cách giải thích này.



Gian ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cười khoan khoái của Trăn ca

nhi, Phó Dung đi ra ngoài, thấy Nhị công chúa đứng ở trước giường đùa

Trăn ca nhi đâu. Tiểu cô nương đưa lưng về phía nàng, nhìn trên mặt

không thấy biểu tình gì, nghe âm thanh cùng bình thường không khác biệt

lắm.



"Muội muội sao không ngủ nhiều một lát?" Phó Dung đi tới trước giường, đưa tay bế nhi tử bảo bối vừa nhìn thấy mẫu thân đã nhanh chóng bò

tới.



"Đậu Đậu!" Trăn ca nhi chỉ vào Nhị công chúa nói cho mẫu thân biết.



Phó Dung hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn về phía Nhị công chúa.



Nhị công chúa vẻ mặt tươi đẹp, cười dịu dàng nhìn Trăn ca nhi, phát

giác ánh mắt Phó Dung đang quan sát, nàng ngơ ngác, nhớ tới cái gì,

ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Tứ tẩu, hôm qua ta và Phó

nhị ca cùng nhau trở về thì không nhìn rõ đường, đạp phải gạch thiếu

chút nữa té một cái. Ta, chính ta mất mặt khóc, Lan Hương có phải nói

cho Tứ tẩu hay không? Ta nói thật với ngươi, Tứ tẩu ngươi đừng chê cười

ta..."



Còn nhỏ, dù sao là ở trong cung lớn lên, từ lúc Nhị công chúa ở trước

mặt Gia Hòa đế quan tâm giấu diếm chân tướng Phượng Dương các bị cháy,

Phó Dung đã biết tiểu cô nương này tâm tư có bao nhiêu tinh tế. Lúc này

nàng có ý lảng tránh chuyện tối hôm qua, Phó Dung không tra hỏi đến

cùng, cười nói: "Không cười ngươi, ta cũng từng đi đường trượt chân, may mắn muội muội không bị ngã, bằng không hôm nay ta cũng không dám vào

cung, sợ bị phụ hoàng chỉ trích."



Nghe nàng tin, Nhị công chúa thầm thở phào nhẹ nhõm.



Dùng xong bữa sáng, Phó Dung ôm Trăn ca nhi lên, chuẩn bị đưa Nhị công chúa trở về rồi đi Chiêu Ninh cung bồi mẹ chồng.



Túc vương phủ cách hoàng cung cũng không xa, xe ngựa rất nhanh đã tới trước cửa cung.



Nhị công chúa xuống xe trước, nhìn cung điện nguy nga quen thuộc phía

trước, lại nhìn ra bên ngoài, nàng cười cười, cười giống như là chim sẻ ở bên ngoài bay một vòng lại chủ động bay về lồng giam, không hiểu sao

làm cho người ta đau lòng. Nhưng nàng không để bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng cười. Phó Dung sau khi xuống xe, nàng bước chân nhẹ nhàng lại gần, vừa đi vừa đùa Trăn ca nhi, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện ở khóe miệng, vẫn là thiếu nữ ngây thơ kia.



Ở Xuân Hi cung của Nhu phi ngồi một lát, Phó Dung đi Chiêu Ninh cung.



Thục phi thập phần thích Trăn ca nhi, lưu Phó Dung ở trong cung dùng

cơm trưa, đợi sập tối Từ Tấn bận công sự xong ba người lại cùng nhau trở về.



Thịnh tình không thể chối từ, Phó Dung thuận theo đáp ứng.