Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 220 :

Ngày đăng: 11:02 30/04/20


"Bá mẫu, đại tỷ tỷ, ta tự chủ trương, cũng không thương lượng cùng các

người trước một tiếng, các người trong lòng khẳng định trách ta đi?"



Phó Dung ngồi đối diện Lâm thị, Phó Ninh, thản nhiên thừa nhận Phó

Ninh bị Lệ phi đuổi ra cung do chính mình gây nên, lập tức nói tiếp:

"Chỉ là ta liên tiếp mấy đêm đều mộng giống nhau, không làm gì thật sự

không thể an lòng, cho nên ta thà rằng bị các ngươi oán hận, cũng không

muốn ác mộng trở thành sự thật."



Lâm thị thần sắc phức tạp, nhìn Phó Dung, thở dài.



Hôm qua nữ nhi đột nhiên trở về, nàng cho rằng Lệ phi muốn đối phó

Đông cung, trước tiên lấy nữ nhi khai đao, lo lắng không thôi. Nữ nhi

lại nói cho nàng biết có thể về nhà dưỡng thai thực an tâm. Bởi vì Phó

Ninh quả thật phát giác một đứa nha hoàn bên người cùng với tâm phúc của Thái Tử trắc phi Tiêu thị đi lại rất gần, cử chỉ khả nghi. Lâm thị

không khỏi nghĩ mà sợ, nếu như không có Phó Dung nhắc nhở, nữ nhi đại

khái sẽ không đặc biệt lưu ý người bên cạnh, như thế tiếp tục, mộng của

Phó Dung chỉ sợ thật sự sẽ phát sinh.



Có thể thấy được là nàng hiểu lầm lòng tốt của Phó Dung.



Phó Ninh cũng đã biết Phó Dung mới là người nằm mơ kia, đi tới bên

người Phó Dung, nắm tay nàng tự đáy lòng cảm kích nói: "Nùng Nùng, lần

này ít nhiều có ngươi, ta mới có thể về nhà an tâm dưỡng thai, ta đối

với ngươi chỉ có cảm kích, lời tự trách ngươi tuyệt đối đừng nói nữa,

bằng không mặt mũi ta để nơi nào?"



Nói xong đem chuyện phản đồ bên cạnh mình tra ra nói cho Phó Dung, kéo ra trắc phi Tiêu thị, cũng coi như là chân thành cởi mở cùng Phó Dung.



Phó Dung khiếp sợ cực kỳ, chẳng lẽ nàng oan uổng Thái Tử phi, kỳ thật âm thầm giở trò là Tiêu thị này?



"Nha hoàn kia..." Nàng nghi hoặc hỏi.



Phó Ninh đoan trang cười: "Ở trong cung sẽ xử trí, muội muội không

cần vì ta phí tâm, qua bài học này, tỷ tỷ sẽ càng thêm cẩn thận."



Phó Dung gật đầu, nghĩ tới Chương ca nhi không mang ra, tò mò hỏi một

câu. Chương ca nhi một mình lưu lại ở Đông cung, Phó Ninh không lo lắng

sao? Nếu đổi lại là nàng, trăm triệu luyến tiếc cùng Trăn ca nhi tách ra.



Phó Ninh cười nói: "Không có việc gì, thời điểm ở Linh Sơn, Chương ca

nhi được phụ hoàng thích, trở về Thái Tử liền đem hắn ôm tới tiền viện

nuôi, ai cũng không thể chen tay vào, lại có Chương ca nhi mỗi ngày đều

muốn đi thỉnh an phụ hoàng, không ai dám có ý đồ với hắn." Từ lúc Hoàng

Hậu bệnh nặng, Thái Tử lo sợ Gia Hòa đế giận chó đánh mèo hắn, tới bây

giờ đã gần một năm làm bộ nhi tử hiếu thuận. Chỉ bằng Chương ca nhi, hắn được khen ngợi không ít, Thái Tử cũng luyến tiếc để Chương ca nhi xảy

ra chuyện.
nhưng mà Phó Ninh cẩn thận, rất nhanh bắt được nội gian, tiếp theo liền

về nhà mẹ đẻ.



Thái Tử phi lo lắng Phó Ninh hoài nghi nàng, cũng đem hoài nghi báo

cho Thái Tử, Thái Tử mới nghĩ ra chủ ý như vậy, vừa không đắc tội nàng

lại bảo vệ Phó Ninh. Mà hắn là Thái Tử, mua chuộc một đạo sĩ dễ như trở

bàn tay. Nhưng lúc này nhìn Thái Tử thế nhưng có tâm tư cùng nàng đôn

luân, lấy hiểu biết của Thái Tử phi đối với Thái Tử, hắn nhất định là

không hề hay biết.



Đó chính là Lệ phi thấy Đông cung không vừa mắt?



Nhưng thu thập Phó Ninh đối với Lệ phi có chỗ tốt gì?



Thái Tử phi cân nhắc không rõ, ngược lại Thái Tử phát giác nàng thất thần, trong lòng không vui, hung hăng tới một chút.



Thái Tử phi bị đau, ý thức được chính mình phạm sai lầm gì, vội vàng toàn tâm đón ý nói hùa theo.



Trong Sùng Chính điện, Gia Hòa đế cũng đang làm chuyện giống như vậy.



"Đình Đình đừng gấp, hiện tại người khắc nàng đã xuất cung, Trẫm cho

nàng thêm mấy lần, khẳng định sẽ mang thai." Hắn nằm ở trên người Quản

Anh, đem một chiếc gối đệm ở dưới lưng nàng, tự đáy lòng hi vọng nàng

sớm một chút mang thai con nối dõi, miễn cho lại mời đạo sĩ xằng bậy.



Kỳ thật Gia Hòa đế căn bản không tin những thủ đoạn kia của đạo sĩ,

chỉ là Quản Anh nói mãi chuyện chậm chạp không có đứa nhỏ, hắn không đáp ứng nàng liền khóc. Gia Hòa đế không chịu được nàng khóc, mới bất đắc

dĩ sắp xếp Thái Tử trắc phi xuất cung, mà hắn cũng hiểu chỗ thương tâm

của Quản Anh, bởi vậy ngóng trông nàng mau chút mang thai.



Quản Anh đang cao hứng đâu, rầm rì, cũng không biết có nghe Gia Hòa đế nói hay không.



Có thể cho nữ nhân âu yếm vừa lòng như thế, Gia Hòa đế thập phần tự hào, càng thêm anh dũng.



Màn che lắc mạnh mấy lần, Quản Anh nắm chặt đệm giường, nhắm mắt lại

đang muốn hưởng thụ, người ở trên đột nhiên trọng trọng đè nặng xuống.



"Hoàng Thượng..."



Hắn nặng trịch, Quản Anh mất hứng, vừa muốn làm nũng đuổi hắn xuống,

giật mình phát hiện Gia Hòa đế cả người run rẩy, phía dưới cũng không

quá thích hợp. Quản Anh nghi hoặc mở mắt ra, liền thấy Gia Hòa đế mặt

mày đỏ rực, đôi mắt trắng dã... (PS: cái này gọi là thượng mã phong,

đáng đời lão già)



Sùng Chính điện đang tĩnh mịch đột nhiên bộc phát ra một tiếng nữ nhân hãi hùng thét chói tai.