Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 226 :

Ngày đăng: 11:03 30/04/20


Vạn Toàn chau chau mày, tỏ ý bảo hai tiểu thái giám bên cạnh đi xuống,

đợi trong phòng chỉ còn hai người, hắn không vui nói: "Nói đi."



Liễu Chi ngó nhìn bên ngoài, cái trán chạm đất, nói chuyện thì âm

thanh phát run: "Công công, tối hôm qua nô tài bưng nước nóng đi hầu hạ

nương nương rửa chân, vào nhà vô tình nghe thấy nương nương cùng Hạ Âm

xì xào bàn tán, hình như là, là muốn ở buổi trưa hôm nay đi, đi lén hẹn

hò người nào, nương nương nghe có vẻ rất sợ hãi, Hạ Âm liền khuyên nương nương, nói chỉ cần Hoàng Thượng uống trà, có thể ngủ hai canh giờ, là

đủ rồi..."



Vạn Toàn vốn mặt không chút thay đổi nghe, nghe đến đây ánh mắt đột

ngột phát lạnh: "Đã là tối hôm qua nghe được, vì sao lúc này mới nói

cho ta biết?"



Liễu Chi càng run đến lợi hại, "Công công tha mạng, nô tài không dám,

cũng sợ là chính mình nghe lầm, thẳng đến vừa mới nương nương đi thật,

nô tài mới phát giác nương nương khả năng thật sự muốn..."



"Câm miệng!" Vạn Toàn một cước đạp ra, lấy khăn hung hăng chặn miệng

Liễu Chi lại, lệnh cho người đem nàng bắt nhốt vào trong phòng, canh giữ cẩn thận, không cho phép lấy khăn trong miệng nàng ra. Xử lý xong Liễu

Chi, Vạn Toàn bước nhanh vào trong phòng, liếc mắt nhìn bình trà, trước

kêu Gia Hòa đế, kêu vài tiếng không được, hắn cắn răng, dùng sức bóp cổ

tay Gia Hòa đế.



Gia Hòa đế bỗng nhiên tỉnh lại, chỉ là đầu choáng váng, ánh mắt có vẻ đờ đẫn, mờ mịt nhìn Vạn Toàn.



Vạn Toàn vừa thấy hắn như vậy, lập tức hiểu được lời Liễu Chi hơn nửa

là thật, trước đỡ Gia Hòa đế dậy, đợi Gia Hòa đế triệt để thanh tỉnh,

mới trầm giọng thì thầm.



Gia Hòa đế tuy rằng già nua nhưng vẫn còn sót lại phong thái tuấn mĩ thời trẻ, mặt âm trầm như ác quỷ.



Hắn không tin Quản anh sẽ đi vụng trộm.



Nhưng đầu hắn choáng váng nặng nề, đây là tình hình trước kia nghỉ trưa chưa từng xảy ra.



"Giúp Trẫm canh y." Ngơ ngác ngồi hồi lâu, Gia Hòa đế khàn giọng nói.



Chỗ khác ở Hành cung, Quản Anh dẫn hai đại cung nữ cũng vài tiểu thái

giám đi tới trước một khu rừng mai, bên này ấm áp, hồng mai sớm nở rộ

trước, từng mảnh hoa đỏ trong mùa đông khắc nghiệt khiến tâm tình người

ta vui sướng thêm vài phần.



Bên bờ hồ có tòa thủy đình, cũng vì các quý nhân thưởng mai mệt mỏi

tới nghỉ ngơi, chung quanh xây đắp hòn non bộ bằng đá lớn, có vẻ hoang

dã thú vị khác.



Hạ Âm theo Quản Anh đi vào, Đông Tuyết cùng mấy người tiểu thái giám ở bên ngoài trông giữ, sau một lát, Hạ Âm cũng quay lại đây, có chút đồng tình nói: "Nương nương trong lòng đau khổ, muốn thanh tĩnh."



Quản Anh năm ngoái tháng giêng mất đứa nhỏ, mọi người đều có thể lý giải tâm tình nàng hiện tại, không ai hoài nghi.



Lại không có ai biết bên trong rốt cuộc tình hình thế nào.



Mắt thấy thân hình Thái Tử hiện ra từ sau một tảng đá lớn, đi về phía

nàng, Quản Anh tim đập nhanh hơn, đôi chân khẩn trương như nhũn ra, kìm

lòng không được lùi về sau, hai gò má đỏ bừng so với hồng mai xuyên qua

tường đá vươn đến còn kiều diễm hơn. Chỉ riêng bộ dạng thẹn thùng bức

này đã khiến Thái Tử tê nửa người, vài bước đã tới trước mặt Quản Anh,

cúi đầu nhìn nàng: "Nàng đã đến rồi..."



Lần đầu tiên cùng nam nhân anh tuấn cao ráo kề sát gần như vậy, Quản Anh khẩn trương cứng người, không dám nhìn Thái Tử, cũng không biết nên nói cái gì, cúi đầu. Thình lình bị người kéo vào trong ngực, Quản Anh

kinh hãi, bản năng mà chống cự: "Thái Tử, Thái Tử đừng như vậy, chúng

ta, chúng ta ngồi xuống trò chuyện đi?"



Thái Tử phí hết tâm tư sắp xếp cuộc hẹn hò vụng trộm này, làm sao thỏa mãn với nói chuyện đơn thuần?



"Nói cái gì?" Hắn đem tiểu nữ nhân sắp không còn xương cốt tựa trên

người mình bế ngang lên, hướn đi tới chỗ mấy tảng đá lớn hắn vừa mới ẩn

thân, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Quản Anh tuyệt sắc, lời tâm tình

thuận miệng liền đến: "Nói ta đợi ngày này, đợi đến mức sắp không chịu

nổi nữa sao? Hay là nói nàng thật đẹp?"



Quản Anh liếc hắn một cái, chống lại mắt hắn mỉm cười, chôn vào trong ngực hắn.



Thái Tử trầm thấp cười, tới phía sau cự thạch, hắn đặt Quản Anh trên

tường đá bóng loáng, cúi đầu hôn nàng, tay thuần thục cởi cạp váy nàng.

Quản Anh tuy rằng ái mộ Thái Tử, lại không dám thoáng cái đã như vậy,

nhịn không được giãy giụa. Nhưng nàng bởi vì khẩn trương ngượng ngùng sợ hãi, nào còn có khí lực a, Thái Tử lại đã lão luyện chốn bụi hoa, hai

ba cái đã tháo xiêm y Quản Anh vung ra bên cạnh.



Lồng ngực nam nhân rắn chắc rộng lớn, Quản Anh chưa bao giờ thấy qua.



Nam nhân đụng chạm nhiệt tình như lửa, so với Gia Hòa đế càng khiến nàng khó có thể chịu đựng.



Động tình lên, cái gì cũng quên mất, tùy ý hắn đem nàng ôm vào, tùy ý

hắn trên môi, lỗ tai, sườn mặt nàng hướng xuống... (PS: 2 người làm luôn à, dã chiến à?)


Các triều thần tản đi, Từ Tấn đợi các hoàng tử tiếp tục đi Sùng Chính điện tận hiếu.



Gia Hòa đế thật sự bị bệnh, có tức có hận có hối có đau, trăm mối cảm

xúc ngổn ngang. Vốn là chưa triệt để khôi phục, hiện giờ rơi vào cảnh ái tử cùng sủng phi song song phản bội. Một đêm trôi qua, trên đầu tóc bạc càng nhiều hơn, trên mặt nếp nhăn càng rõ ràng. (PS: Sao ta lại cảm

thấy đáng đời nhỉ)



Thục phi Nhu phi cùng nhau ở bên cạnh trông giữ, Nhị công chúa ngồi

trước giường, Phó Dung và các con dâu đứng ở phía sau Thục phi Nhu phi,

trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.



Đại khái là nghe được tiếng bước chân các con đi vào, Gia Hòa đế mở

mắt ra, thấy vây chung quanh nhiều người như vậy, khoát khoát tay, nhìn

Thục phi nói: "Ngươi lưu lại chiếu cố Trẫm, cho bọn họ đều lui xuống

đi."



Âm thanh già nua vô lực.



Thục phi nhìn về phía các tiểu bối.



Khang vương hiện tại làm trưởng, đi tới trước giường quan tâm hai câu, dẫn ba đệ đệ đi ra, Phó Dung vài người tự nhiên rời đi theo.



Thục phi nắm tay Nhị công chúa đưa Nhu phi đi ra ngoài, đưa tới cửa

vừa vặn tiểu thái giám bưng dược tới, nàng nhận lấy, trở lại trước

giường đem khay đặt xuống bàn, tự nhiên vô cùng nếm dược, mấp máy môi,

quay đầu hướng Gia Hòa đế nhu hòa cười: "Hơi có chút nóng, Hoàng Thượng

dùng luôn còn có thể ấm áp thân thể, ta đỡ Hoàng Thượng dậy?"



Thanh âm ôn nhu, bộ dáng ôn nhu, nhìn Thục phi trước mắt làm bạn hơn

20 năm, nghĩ tới chính mình thế nhưng ở trên người Quản Anh lãng phí

thời gian dài đến vậy, sủng ái nhiều như vậy, suýt nữa còn vì Quản Anh

bỏ mặc Thục phi, Gia Hòa đế càng thêm hối hận, đột nhiên ho lên.



Thục phi vội vàng nâng hắn dậy, thuần thục vì hắn xoa bóp lồng ngực,

"Hoàng Thượng long thể quan trọng, có tâm sự gì đợi dưỡng khỏe thân mình lại suy nghĩ?"



Gia Hòa đế cười khổ, hắn còn muốn cái gì? Một người là bất hiếu tử, một người là tiện nữ nhân, ai hắn cũng đều không muốn.



"Đem dược bưng đến đây đi." Bình phục lại, Gia Hòa đế dựa vào đầu giường nói.



Thục phi vững vàng đem dược bưng tới, từng muỗng từng muỗng đút hắn.



nước canh nóng hầm hập, tuy rằng khổ, rơi vào trong bụng quả thật làm

cho người thoải mái nhiều hơn, đợi Thục phi đặt chén thuốc về, một lần

nữa ngồi xuống, Gia Hòa đế nắm tay nàng nói: "Hậu cung không có Hoàng

Hậu, rất nhiều việc đều không có ai quản, Trẫm nghĩ qua nguyên tiêu liền sắc phong nàng làm Hậu, nàng có cao hứng?"



Dù là phẩm hạnh hay là tình cảm, Thục phi đều xứng với danh phận Hoàng Hậu.



Hắn cô phụ Chung Đình, dễ tin Hoàng Hậu, càng quá yêu Quản Anh, chỉ có Thục phi vẫn không làm cho hắn thất vọng, nhân lúc hắn còn sống, nhân

lúc hắn còn cơ hội, Gia Hòa đế không muốn lại cô phụ Thục phi.



Thục phi ngơ ngác, lập tức không mừng rỡ như điên, cũng không giả ý

chối từ, mà là có chút bất đắc dĩ nói: "Hoàng Thượng thật sự cảm thấy ta thích hợp làm đại nhậm này?"



"Đương nhiên." Gia Hòa đế nhéo nhéo tay nàng, buồn bực hỏi nàng: "Thấy thế nào, nàng dường như không quá cao hứng?"



Thục phi lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Hoàng Thượng ưu ái, ta đương

nhiên cao hứng, chính là cảm thấy làm Hoàng Hậu rất mệt, không bằng làm

phi tử thanh nhàn. Bất quá một năm nay ta quản không ít cung sự, không

sai biệt lắm đem sự tình Hoàng Hậu nên làm cũng đều làm cả. Vừa nghĩ như thế, cho dù làm Hoàng Hậu sẽ vất vả càng nhiều, cũng hơn là làm việc

không có danh phận đi?"



Nàng lẽ thẳng khí hùng, trong lời nói mang theo thân mật hoạt bát

giữa vợ chồng bình thường. Gia Hòa đế không khỏi cười, cố làm ra vẻ vui mừng nói: "May quá may quá, tân hoàng hậu của Trẫm không ngốc, biết làm thế nào mới không thiệt thòi, vậy cứ định như thế, đợi Trẫm dưỡng tốt

thân thể, chắc chắn vì nàng làm điển lễ lớn phong hậu."



Thục phi hai tay ôm lấy tay hắn, có chút sợ nói: "Hoàng Thượng nhất

định phải sớm khôi phục, ta ngóng trông ngài thực hiện lời hứa hẹn này

đâu."



Gia Hòa đế trong lòng nóng lên, đưa tay đem người ôm vào trong ngực,

"Yên tâm, vì nàng, Trẫm cũng sẽ yên lành. Đúng rồi, chọn Thái Tử..."



Thục phi bỗng nhiên giơ tay lên che miệng hắn, nghiêm túc nói: "Hoàng

Thượng, ngươi sinh bệnh ta chiếu cố ngươi, ngươi phong ta làm Hậu, ta

cao hứng vui mừng, bởi vì đây đều là chuyện của hai chúng ta. Nhưng chọn trữ quân quan hệ đến giang sơn xã tắc, không phải việc ta nên tham gia. Cho nên Hoàng Thượng đừng nói cùng ta. Ta cũng không muốn phí tâm suy

nghĩ. Ta chỉ biết Hoàng Thượng là minh quân, ngươi tuyển ai, người đó

nhất định là thích hợp, ta đều tin ngươi."



Gia Hòa đế sửng sốt, nhìn trong mắt Thục phi kiên định quật cường hiếm thấy, hắn bất đắc dĩ cười, "Tốt, Trẫm không nói với nàng chuyện kia."



Hắn vốn định nói cho nàng biết, hắn hướng vào Cảnh Hành, chỉ là còn

muốn quan sát thêm, nếu nàng đã lười nghe, hắn liền tự mình làm chủ đi.