Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 61 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Phó Dung cảm thấy Thanh Loan rất ngốc, dạy tới dạy lui chỉ biết nói 3 câu nói: Rời giường, ăn cơm, tốt xem.
Kiều thị cười không ngừng, vừa uống trà vừa đùa nàng: " Vẹt của ngươi, chỉ cần nói 3 câu này là đủ rồi a, mỗi ngày gọi ngươi rời giường ăn cơm, còn có thể khen ngươi tốt xem, không phải đều là ngươi thích nghe sao, ngươi còn mong đợi nó nói cái gì?" Nàng thấy qua vẹt, tinh quái miệng tương đối khéo, thông minh có thể hát một đoạn Khúc Nhi, thường thường cơ bản không biết nói năng, Thanh Loan biết nói vài câu đã rất khó được, lại nói tiếp chính là vẹt tuyệt đỉnh thông minh, cũng không có khả năng một lát như vậy liền học được từ mới.
Phó Dung hừ hừ, không cam tâm mà tiếp tục dạy Thanh Loan kêu tên nó.
Kiều thị cười nhìn một lát, nhìn xem bên ngoài, nói: "Vừa mới ra một thân mồ hôi, các ngươi trước tiên về phòng tắm rửa mặt, đổi bộ quần áo, nương mang các ngươi đi trong chùa chiền dạo một vòng." Nàng từng đến nơi này, biết có vài chỗ tốt, khó được ra cửa, đương nhiên muốn thưởng tận hứng mới không uổng công một đường xóc nảy.
Phó Dung nghe, ngó nhìn Thanh Loan, đứng lên nói: "Nương chờ chút, ta một hồi." Nói xong nhắc tới hai lồng chim, dẫn Lan Hương đi Tây sương phòng của nàng. Mẹ con các nàng nghỉ ngơi, bọn nha hoàn đã thu thập xong phòng ở, trước mắt trời nóng, khẳng định muốn đợi ngủ trưa xong trời mát chút mới về.
Mát lạnh rửa mặt, Phó Dung ngồi vào trước gương trang điểm, nhìn xem trang sức hôm nay mang tới, có chút hối hận.
Nàng cho rằng Từ Tấn đưa vẹt, chắc sẽ đến Vĩnh Thái tự thấy nàng, Phó Dung sợ Từ Tấn hiểu lầm nàng đặc biệt vì hắn dày công ăn mặc, mặc trên người cùng hai bộ quần áo mang tới liền đều thực mộc mạc, trang sức cũng lơ lỏng tầm thường, ai tưởng không nhìn thấy Từ Tấn, ngược lại gặp được An vương?
Sớm biết như thế, nàng chắc chắn ăn mặc thật xinh đẹp, bò thềm đá thì...
Nghĩ tới thềm đá, thân thể Phó Dung cứng đờ, đột nhiên bốc lên một ý nghĩ trong đầu.
Nhìn khoảng cách khi đó giữa An vương cùng các nàng, hẳn là ở sau lưng các nàng một đoạn thời gian, vậy có phải hay không, nàng kéo cánh tay ca ca mượn lực bại hoại, nàng cùng ca ca tranh đua sải bước leo lên trên, thậm chí cuối cùng nàng chạy trối chết chật vật, đều bị thiên tử tương lai nhìn tại trong mắt?
Phó Dung kêu ai oán một tiếng nằm sấp trên bàn, không muốn gặp người, lần đầu gặp, cùng nàng lường trước kém nhau xa vạn dặm a!
"Cô nương làm sao vậy? Vừa mới còn rất cao hứng mà?" Chải đầu tới một nửa đầu tiểu cô nương đột nhiên đáp tới trên bàn, Lan Hương khựng một chút mới buồn bực hỏi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc nghe thấy Phó Tuyên dẫn tiểu nha hoàn đi chính nhà, không khỏi cũng nghĩ ai thán.
Vì sao mình hầu hạ cô nương cứ như vậy không làm cho người ta bớt lo!
Lại ảo não, Phó Dung vẫn là rực rỡ sảng khoái tinh thần mà đi chính nhà.
Hai tỷ muội sóng vai đứng chung một chỗ, lớn giống nụ hoa sắp nở, nhỏ trong veo như cành liễu dưới nước, trong các cô nương cùng tuổi đều là nhân tài kiệt xuất, Kiều thị vừa lòng lại tự hào, tự mình mang lên mũ che cho Phó Dung Phó Tuyên, Phó Thần theo cùng đi ra ngoài.
Phó Dung trừng mắt nhìn hắn, dịch lồng chim sang bên cạnh, nghiêng người sang không để ý tới hắn, "Vương gia đã không thích, vậy thì đi thôi."
Từ Tấn đầy bụng hỏa, nghe nàng đuổi hắn đi, trực tiếp nhắc toàn thân nàng tới trên đùi, nắm chặt tay nàng hỏi: "Bò thềm đá vì sao nhìn thấy An vương liền chạy?"
Phó Dung thất kinh, đều bất chấp vùng vẫy, "Ngươi nhìn thấy?"
Từ Tấn lạnh mặt nói: "Ta hạ triều liền chạy về phía này, gần như đồng thời tới nơi này cùng các ngươi, sợ mẫu thân ngươi hoài nghi, mới không có lộ diện. Ngược lại là ngươi, vì sao nhìn thấy An vương liền quay đầu chạy?" Cùng nàng đánh qua nhiều lần quan hệ như vậy, Từ Tấn biết cô nương này sợ bị người nhìn thấy bộ dáng xấu, nhưng nàng để ý bị An vương nhìn thấy như vậy, chẳng lẽ lại nhìn trúng hắn? Bằng không một người xa lạ, cần gì để ý?
Phó Dung chớp chớp mắt, một bộ bừng tỉnh hiểu ra: "Nguyên lai buổi sáng gặp được cũng là An vương a? Thật là trùng hợp, bất quá lúc ấy ta không nhìn rõ, ta cho rằng trên đường chỉ người một nhà chúng ta, cho nên mệt mỏi mới không hề cố kỵ mà ngồi dưới đất, ai biết đằng sau có người? Mất mặt như vậy, quản hắn có phải An vương hay không, ta đều không muốn tiếp tục lưu lại ở chỗ đó."
Nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi Từ Tấn: "Vương gia, vương gia cũng nhìn thấy ta mồ hôi đầm đìa mà ngồi trên đất?"
Từ Tấn không nhìn thấy, tảo triều sau trì hoãn một lát ở trong cung, chuyện trên bậc thang là nghe thuộc hạ nói, nhưng lúc này thấy Phó Dung vừa khẩn trương lại chờ mong mà nhìn hắn, hắn nghiêm mặt gật gật đầu: "Đường đường Túc vương phi tương lai, lần sau đừng không quy củ như vậy nữa."
Phó Dung lúc hắn gật đầu thì liền quay người muốn đi xuống, tức giận đẩy hắn: "Ai bảo ngươi nhìn thấy? Xấu như vậy..."
"Một chút cũng không xấu, đẹp đến ta hiện tại liền muốn ngươi."
Lửa giận lồng ngực bị nàng đùa khí kiều câu thành dục hỏa, Từ Tấn rốt cuộc đè nén không được, cưỡng ép xoay qua thân thể Phó Dung hôn xuống. Lúc nàng thở dốc có bao nhiêu yêu kiều, không có ai so với hắn càng rõ ràng, nghĩ tới thuộc hạ đáp lời mất tự nhiên, Từ Tấn thật hối hận để thuộc hạ đi theo.
"Nùng Nùng về sau đàng hoàng một chút, đừng có lại thông đồng người." Đè tiểu cô nương cả người như nhũn ra trên tường, Từ Tấn vừa hôn nàng vừa khóe miệng hỏi, âm thanh khàn khàn, giống đứa nhỏ không giảng đạo lý.
Phó Dung không chịu phục, quay đầu trốn hắn: "Ta thông đồng người nào? Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta..."
"Ngươi thông đồng ta." Từ Tấn chặn lại miệng nàng, thật sâu hôn xuống.
Nàng nếu không câu hắn, hắn sao có thể càng ngày càng muốn sớm mang nàng về phủ, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy?