Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 64 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Tâm tình Từ Tấn vô cùng tốt.



Nàng tuân thủ quá nhiều quy củ, không dễ dàng cho phép hắn đụng chạm,

lúc nào cũng phải có lý hợp thích hợp mới được. Lúc nàng phạm sai lầm là thời cơ tốt nhất nhưng không phải lúc nào cũng hữu dụng, vì nàng thường không ra cửa, không ra cửa sẽ không phạm sai lầm, hắn cũng không có lý

do chính đáng. Hiện tại tốt lắm, chuyện Tề gia và chuyện tặng vẹt, nàng

không thể cự tuyệt phần thưởng cho hắn.



Trước khi xuất phát, Từ Tấn cố ý tắm rửa sạch sẽ.



Ban đêm không tiện cưỡi ngựa, may mắn trăng thanh gió mát, không sợ ra mồ hôi làm nàng phiền chán.



Quen thuộc đi vào khuê phòng của nàng, đặt đèn lồng nhỏ bên cạnh chiếu

sáng, Từ Tấn lưu loát chui vào màn lụa, cởi giày trèo lên giường.



"Ngươi, ngươi làm gì?" Nam nhân ngang nhiên trèo lên giường, Phó Dung giận dữ, lạnh lùng kéo chăn: "Đi xuống!"



Còn vô sỉ hơn nàng nghĩ!



Từ Tấn kinh ngạc khi thấy nàng còn thức, nhưng cũng không gấp, sau khi

vén lại màn lụa ngay ngắn, hắn mới quay người nhìn nàng: "Mùa hè nhiều

muỗi, ta ngồi bên giường, sợ muỗi bay vào. Nùng Nùng, nàng bị bệnh hay

sao mà mặt khó coi quá vậy?"



Dù mỗi lần Từ Tấn đến, Phó Dung đều ngủ say nhưng sắc mặt luôn hồng hào

khỏe khoén, nhưng đêm nay, sắc mặt nàng tái nhợt như bị bệnh, có vẻ

không hợp với lửa giận đang hừng hực cháy trong mắt nàng.



Xuất phát từ lo lắng, Từ Tấn đặt tay lên trán Phó Dung.



Phó Dung không ngờ da mặt hắn dày cỡ này, khẽ thở dài, ngoan ngoãn mặc

hắn sờ: "Không bị bệnh, chỉ là thân thể không thoải mái, mới ngủ một

chút thì bị ngươi đánh thức. Vương gia, chuyện Tề gia là vương gia âm

thầm sưu tập chứng cớ?"



Từ Tấn không yên lòng "Ân" một tiếng, vốn định chờ nàng hỏi tới sẽ khoe

khoang một phen để nàng biết hắn tra bao lâu mới tìm được chứng cớ vặn

ngã một đại quan trấn thủ biên cương, nhưng nhìn nàng như vậy, hắn lại

không có tâm tư, nhíu mày: "Không bệnh sao mặt lại kém vậy? Ban ngày đã

mời lang trung rồi à?"



Phó Dung quay đầu: "Nói ngươi cũng không hiểu, vương gia về đi, đêm nay ta không có tinh thần bồi ngươi."



Từ Tấn sao có thể yên tâm, thấy nàng không chịu nói, vói tay vào chăn

nắm lấy tay nhỏ của nàng bắt mạch. Từ nhỏ đã bị bệnh lạ, ngoại trừ tìm

kiếm lương y, Từ Tấn cũng tự nghiên cứu một chút dược lý, nhìn vài bệnh

nhẹ bình thường cũng không thành vấn đề.



Nam nhân chuyên chú, Phó Dung lại lặng lẽ nắm chặt đệm chăn.
xếp điều ca ca nàng vào Kim Ngô vệ, Lương Thông đi trung quân phủ đô

đốc, đều là thất phẩm. Nàng đừng ngại quan nhỏ, lần tuyển chọn này chỉ

có bốn vị trí thất phẩm, còn lại đều là thị vệ tiểu tốt."



Lòng Phó Dung khẽ động.



Đời trước ca ca và Lương Thông đều bắt đầu là phủ quân vệ. Phủ quân vệ

và Kim Ngô vệ đều là kinh vệ bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ là không có

nhiều cơ hội diện kiến Hoàng Thượng như Kim Ngô vệ.



Nhưng nàng không hiếm lạ.



Ca ca tự thân có thể thăng chức, nàng không vội, không giống việc phụ

thân sớm vào kinh có ý nghĩa lớn với nàng, nên Từ Tấn đừng nghĩ dùng cái này lấy lòng nàng.



"Phải không? Có phải vương gia cảm thấy cho ta chỗ tốt, ta cứ thế mặc

vương gia xử trí? Không bằng vương gia sắp xếp ca ca ta chức quan cao

hơn, có lẽ ta sẽ cao hứng tự tiến cử hầu hạ chăn gối..." Nói chưa dứt,

đột nhiên ôm mặt khóc.



Lần này Từ Tấn bắt đầu hối hận, muốn ôm nàng vào ngực, Phó Dung bỗng

ngồi dậy, chửi nhỏ: "Ngươi đi, không đi ta chết cho ngươi coi!"



"Ta..." Từ Tấn muốn tranh thủ thêm một chút, thấy Phó Dung thật sự muốn

cắn lưỡi mới vội xuống giường, cách màn lụa bồi tội: "Ta, mấy ngày nữa

ta lại tới thăm nàng, nàng yên tâm, trước khi kết hôn ta tuyệt sẽ không

đường đột như vậy, bằng không phạt ta, phạt ta... Sẽ không được gặp lại

nàng."



Phó Dung cười lạnh.



Từ Tấn mơ hồ nhìn thấy, biết đêm nay nói gì nàng cũng không nghe, nhắc đèn lồng rời đi.



Người vừa đi, bả vai Phó Dung đcương cứng nhất thời suy sụp xuống, ngã xuống giường sinh hờn dỗi.



Từ Tấn liên phát thề đều không chịu nói ác lời, nhất định là tà tâm bất

tử, nếu nàng dễ dàng thỏa hiệp, hắn sẽ được nước lấn tới nên trong thời

gian nàng phải tận dụng cơ hội này mặt lạnh với hắn, thanh tĩnh ngày nào được ngày náy.



Nghĩ xong rồi, cảm giác trước ngực một mảnh mát lạnh, Phó Dung đứng dậy đổi áo ngủ, trở lại trên giường.



Ngoài cửa sổ, Từ Tấn nhẹ một hơi.



Rốt cuộc ngủ, vừa mới nghe nàng đứng dậy, hắn còn nghĩ nàng luẩn quẩn muốn tự sát...



Thủ tới canh ba, Từ Tấn mới vào phòng lại, thấy nàng ngủ say mới yên tâm rời đi.