Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Chương 79 :

Ngày đăng: 11:01 30/04/20


Túc vương phủ.



Từ Tấn đặt lệnh bài của Từ Diệu Thành xuống, trầm giọng chất vấn: "Người biết bản vương có Giải độc hoàn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, sao

Vương thúc lại biết? Vương thúc cầu dược cho ai? Thành thật trả lời, nếu không bản vương sẽ ném ngươi ra phủ."



Ngày Phó Dung bị Tề Sách hãm hại, hắn dùng một viên hoả dược giả mạo

Giải độc hoàn tiêu trừ ngờ vực của Từ Yến và Phó Dung, mà trên người hắn quả thật có năm viên Giải độc hoàn do Cát Xuyên dày công phối chế. Hiện giờ Từ Diệu Thành cầu dược, là Từ Yến để lộ tin tức, hay...



Hắn nghiêm nghị nhìn thị vệ thở thì phò phía dưới.



Dù theo bên cạnh Từ Diệu Thành kiến thức rộng rãi, bị nhìn chăm chú như

vậy cũng làm toàn thân thị vệ phát lạnh. Nghĩ tới uy danh của Túc vương, Quận vương gia coi trọng Liễu Như Ý, mà tình trạng của Liễu Như Ý không thể chậm trễ hơn, hắn cưỡng ép ổn định hô hấp, trịnh trọng dập đầu với

Từ Tấn: "Sự tình liên quan đến danh dự của chủ nhân, rất mong điện hạ

giữ bí mật."



Từ Tấn không nói chuyện. Thị vệ ngầm hiểu: “Chủ tử và Liễu đông gia Như Ý trai là bạn cũ, Liễu đông gia lại là dì nuôi của Phó gia Tam cô nương.

Sáng nay Liễu đông gia bị độc thủ, tam cô nương từng nghe điện hạ có

giải dược nên cầu chủ tử. Mạng người quan trọng, cầu điện hạ ban thuốc!"



Hứa gia đứng cạnh nghe, lặng lẽ quan sát nam nhân ngồi ngay ngắn sau bàn sách.



Hắn cho rằng vương gia chuyển lời với Phó tam cô nương như vậy thì sẽ

thu tay lại, thậm chí rút hết người ở Ký Châu, nhưng hắn dần phát hiện,

từ khi mẹ con Kiều thị rời kinh, vương gia thường ngẩn người, tươi cười

còn ít hơn trước khi nhận thức Phó tam cô nương.



Là giận dỗi hay triệt để chấm dứt, nhìn vương gia thế này...



"Vương thúc đã cầu, Hứa gia thân chinh một chuyến, đi nhanh về nhanh." Từ Tấn đột nhiên mở miệng.



Ký Châu là phụ cận trọng địa của kinh đô, nhận một nhân tình của Từ Diệu Thành là chuyện tốt khó cầu.



"Thuộc hạ thay chủ tử tạ ơn điện hạ!" Thị vệ đang dập đầu dưới đất Quận

vương phủ bỗng ngẩng đầu, lớn tiếng cảm tạ. Từ Tấn khẽ cười, liếc mắt ra hiệu cho Hứa gia.



Theo Từ Tấn nhiều năm, Hứa gia ngầm hiểu nhưng vẫn có chút nghi hoặc,

vương gia hào phóng như vậy là vì tình cảm với Phó tam cô nương hay vì

mượn sức Từ Diệu Thành?



Mặc kệ vì cái gì, Hứa gia vẫn vội vàng chạy tới hậu viện Như Ý trai, từ

xa nghe được tiếng khóc bi thương của Phó tam cô nương thì hắn đã hiểu,

lần này vương gia không thu được bao nhiêu nhân tình.


Từ Tấn dừng bước, nhìn bóng lưng nam nhân đối diện chắp tay: "Vương thúc quá lời, Cảnh Hành chỉ mong Vương thúc bớt đau buồn, bảo trọng thân

thể."



Từ Diệu Thành cười cười, vô tâm khách sáo: "Ngươi đi đi."



Từ Tấn sảng khoái cáo từ.



Đột nhiên tới, đột nhiên đi, cùng Hứa gia cưỡi khoái mã rời Tín Đô thành.



"Vương gia, mộ phần chôn quần áo và di vật của Liễu đông gia ở ngọn núi

phía tây, ngài có muốn nhìn xem?" Hứa gia uyển chuyển nhắc nhở.



"Nhìn nàng làm gì?"



Từ Tấn không thèm quay đầu lại, nghênh ngang rời đi.



Phó Dung cũng không bi thương quá lâu.



Kiếp trước đệ đệ, tỷ tỷ lần lượt ra đi, sau khi tới kinh thành, hai

đường tỷ muội Phó Ninh và Phó Bảo cũng trước sau qua đời, kiếp này nàng

đã thấy nhiều sinh ly tử biệt. Khó tránh khỏi đau lòng nhưng nàng hiểu

rõ, người chết không thể sống lại, mà bên cạnh nàng, còn rất nhiều người thân mong nàng mau khôi phục.



Nghĩ tới người nhà, Phó Dung có chút phức tạp.



Nói về cảm tình, nàng là người thân với Liễu Như Ý nhất, Liễu Như Ý cứu

nàng ra khỏi vực sâu tuyệt vọng. Mẫu thân kết nghĩa kim lan với Liễu Như Ý một phần vì báo ân, một phần là thích tính tình Liễu Như Ý, nhưng nói đến cảm tình tỷ muội thì chắc chắn không nhiều, dù sao kết giao hơn nửa năm, không phải ngày nào cũng gặp để tăng tiến cảm tình. Nên Liễu Như Ý chết, cha mẹ hay tỷ muội vẫn chủ yếu là đồng tình, qua mấy ngày chỉ còn thổn thức tiếc hận, hơn nữa, họ cũng không có thời gian đắm chìm. Hôn

sự với Lương gia tới gần, cha mẹ bận rộn xử lý hôn sự, tỷ tỷ khẩn trương ngượng ngùng thấp thỏm...



Nhưng mọi người đều cố kỵ cảm thụ của nàng, không dám lộ ra vui mừng.



Phó Dung không trách người nhà, đây là chuyện thường tình, nếu người

Liễu Như Ý cứu lúc trước là tỷ tỷ, còn nàng sẽ gả cho An vương, Phó Dung khẳng định mình sẽ không làm được như tỷ tỷ, rõ ràng bận bịu chuẩn bị

đại sự của mình lại còn phân tâm trấn an người khác.



Ngày cuối cùng của tháng tám, Phó Dung đi tế bái Liễu Như Ý, quỳ trước mộ bia nói rất nhiều.



"Liễu di, tỷ tỷ đã gả cho Lương đại ca, Lương đại ca là người tốt, ngài cũng mừng cho tỷ tỷ đi?"



"Từ hôm nay trở đi, Nùng Nùng sẽ không khóc nữa, khóc cũng vô dụng, mà ngài cũng không thích cô nương khóc nhè phải không?"



“Nhưng Nùng Nùng sẽ không quên ngài chết thế nào, một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngài!"