Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 81 :
Ngày đăng: 11:01 30/04/20
Tháng 9 hạ tuần sập tối, đã rất lạnh.
Năm trăm dặm phía Bắc Kinh thành, bên ngoài bãi săn Vân Sơn, chỉ biết càng lạnh.
Hoàng hôn, Hứa gia sải bước đi vào lều bạt, đưa một phong mật thư cho nam nhân tựa nghiêng vào tháp trải da hổ: "Vương gia, Ký Châu gửi thư."
Liễu Như Ý chết sau, vương gia lại phái người đi Ký Châu, trong lòng Hứa gia cuối cùng cũng rõ ràng, vương gia nhà mình đây là bực bội Phó tam cô nương, cũng không phải thật sự bỏ mặc nàng, chỉ là không biết khi nào hai người mới có thể hòa hảo. Nói thật, Hứa gia thà rằng 3 ngày hai đầu chạy ban đêm đi thổi hương, cũng không nguyện vương gia khó gặp tươi cười như hiện giờ vậy.
Từ Tấn nhận lấy thư, chậm rãi mở ra.
Hết thảy như thường, hôn kỳ Phó Uyển gần tới, Phó Dung ở nhà không ra cửa.
Từ Tấn cất kỹ thư, tính tính ngày, hôm nay là ngày Phó Uyển xuất giá.
"Đi xuống đi, nơi này không có việc gì." Từ Tấn thản nhiên nói.
Hứa gia len lén nhìn hắn, nhìn không ra hỉ nộ, cả gan nói: "Vương gia, thuộc hạ nhớ, hôm nay là ngày đại hỉ của Nhị cô nương?"
Từ Tấn nhẹ nhàng "Ân" một tiếng, "Ngươi nhớ rõ ràng."
Hứa gia cười gượng, nghĩ nhắc nhở vương gia có thể đưa phần hạ lễ cho Tam cô nương, đảo mắt lại nghĩ tới tình hình đêm đó Phó Dung trả ngọc bội cùng trân châu cho hắn, kịp thời đổi giọng nói: "Nhị cô nương xuất giá, năm sau Tam cô nương cũng tới tuổi tác thành thân, vừa vặn vương gia cập quan, song hỷ lâm môn."
Lúc Thái Tử, Khang vương đại hôn tuổi đều không nhỏ, so sánh với bọn họ, vương gia nhà mình 20 tuổi đại hôn, không sớm không muộn.
Từ Tấn kéo kéo khóe miệng, không đáp lại, "Đi xuống đi."
Lần này Hứa gia không dám nhiều lời, quay người rời đi.
Từ Tấn nhắm mắt lại.
Hắn cùng tuổi Lương Thông, còn sống nhiều hơn hắn ta một đời, hiện tại Lương Thông thành thân, hắn như trước là người cô đơn.
Nhưng ai bảo hắn không chạm vào người khác được?
Duy nhất có thể chạm vào, lại là một nữ nhân gian trá vô tình vô nghĩa như vậy, nàng nếu có dịu dàng thủ lễ bằng một nửa tỷ tỷ nàng...
Lười lại nghĩ, Từ Tấn nghiêng người qua chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
"Nhưng ta hiện tại không muốn nói." Lương Thông nơi nào dừng được, thấy nàng không chịu buông tay, sửa đi kéo váy nàng.
Phó Uyển mau chóng lại đi che váy, muốn thủ hai nơi, lại một chỗ đều không thủ được, chỉ trong chốc lát tựa như lột bánh chưng, hoàn toàn lộ ở trước mặt Lương Thông. Lương Thông không muốn cho người trong lòng chịu thiệt, nhân lúc nàng che mặt, sảng khoái mau chóng lột mình sách sẽ, ngó nhìn hai người, cười trêu ghẹo nói: "Uyển Uyển ngươi nhìn xem, ngươi hình như là gạo trắng, ta là kẹo mạch nha đen."
Phó Uyển mắc cỡ đến muốn khóc: "Ngươi đừng nói nữa..."
Lương Thông cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, lau mồ hôi cái trán một phen, cúi đầu đi nếm bánh chưng của hắn.
Trong phòng ấm áp, dần dần vang lên nữ nhi gia kiều kiều cầu xin, như là gặp phải đồng bọn không nói đạo lý, nhuyễn giọng cầu hắn nghe lời. Hắn chẳng những không nghe, ngược lại càng thêm khi dễ nàng, tiểu cô nương dọa khóc, hắn rốt cuộc chịu mở miệng dỗ người, lại nhân lúc nàng thả lỏng đề phòng thì động dữ dội hơn.
Khung giường nhẹ nhàng lung lay một chút.
Trong màn lụa không có tiếng động.
Lúc gió rét ngoài cửa sổ cho rằng ban đêm rốt cuộc khôi phục yên tĩnh thì giường lại lung lay, tiếng khóc cầu cũng lại truyền ra tới.
Hồi lâu mới nghỉ.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển..."
Lương Thông không biết nên hình dung mình thỏa mãn như thế nào, chống ở trên người Phó Uyển, cúi đầu hôn lệ trên mặt nàng chưa khô, "Uyển Uyển đừng khóc, ta cho ngươi biết một tin tức tốt, tổ phụ cùng phụ thân nói, lần này ta hồi kinh liền mang ngươi theo, để ngươi đi kinh thành chiếu cố ta. Uyển Uyển, tới kinh thành, trong nhà chỉ hai chúng ta, ngươi thích không?"
Lông mi Phó Uyển run rẩy, mở mắt ra nhìn hắn, "Thật sự?"
Nàng rốt cuộc chịu nói chuyện, Lương Thông vội vàng gật đầu: "Thật sự, ta sao có thể lừa ngươi?"
Mới nói xong, phát hiện thần sắc thê tử đại biến, Lương Thông tự biết nói lỡ, xấu hổ cầu xin: "Vừa mới không tính, ta, ta không biết ngươi..."
"Đi ra ngoài!" Nghĩ tới vừa mới chịu tội, Phó Uyển khóc trách mắng.
Lương Thông sợ nước mắt của nàng, vội cuống quít rời khỏi nàng.
Phó Uyển quay người khóc, chẳng biết tại sao ủy khuất, rõ ràng trong lòng là cao hứng, cao hứng có thể theo trượng phu cùng vào kinh.
Khóc mãi khóc mãi mệt mỏi, nam nhân ở sau lưng ôn nhu các loại, nàng ngủ.