Con Đường Sủng Thê

Chương 1 : Lần đầu gặp gỡ

Ngày đăng: 02:46 19/04/20


Tiết Đoan Ngọ,trên đồng, lúa mạch chín vàng ươm, hầu hết mọi người trong thôn đều vộivàng ra đồng thu hoạch, để tránh trời đột nhiên mưa to, dù sao thời tiết mưa nắng thất thường, hàng năm đều có những nhà lười nhác, những nhàtay chân chậm chạp, thu họach muộn bị cả thôn chỉ chỏ chê cười.



Lúc này Lâm Hiền cũng đang tất bật dưới ruộng, mồ hôi ướt đẫm.



Với thời niên thiếu thích trèo lên cây bắt chim, xuống sông bắt cá, LâmHiền không ham mê công danh lợi lộc, nhưng cha mẹ lại vô cùng cố chấpvới đường công danh của hắn, đập nồi bán sắt cũng muốn hắn được đọcsách.



Lâm Hiền không thể thay đổi ý định của cha mẹ, không còncách nào khác ngoài việc cố gắng nỗ lực, dần dần hắn phát hiện ra mìnhcũng có chút thiên phú đọc sách, mười đứa bé cũng nhau đi học, chỉ cóhắn không bị tiên sinh đánh bao giờ. Năm 14 tuổi, hắn đi thi viện, vừara khỏi trường thi, có người báo cho hắn, cha hắn đang xây nhà cho người ta, mệt mỏi quá lqd mức mà ra đi. Lâm Hiền vô cùng đau đớn, vội vàngchạy về nhà, khiếp sợ khi thấy mẹ hắn cũng thương tâm quá độ mà qua đời.



Lâm Hiền vô cùng đau lòng.



Ngày yết bảng, chờ mọi người xem xong, hắn xé bảng vàng, đem tới trước mộđốt cho cha mẹ. Cha mẹ sẽ nhìn thấy, lần này tên hắn ở vị trí thứ nhất,khi nhìn thấy tên hắn, cha mẹ chắc chắc sẽ rất vui, phải không?



Cha mẹ vì muốn hắn được đọc sách, làm việc vất vả mà chết, Lâm Hiền hoàntoàn không muốn thi tiếp, ngoan ngoãn ở nhà giữ đạo hiếu. Ba năm trôiqua, thư sinh trắng nõn gầy yếu ngày ấy giờ cũng biết làm ruộng, thânthể trở nên rắn chắc, có ít tiền, lại dựa vào tên tuổi tú tài, khuôn mặt tuấn lãng xuất sắc, hắn nhanh chóng cưới một thê tử xinh đẹp, ôn nhu,an phận làm nông dân.



Phu thê ân ái, sinh liên tiếp hai nữ nhi,vài năm sau sinh thêm nhi tử, chỉ dựa vào ruộng vườn nên cuộc sống dầntrở nên nghèo túng. Nghe hàng xóm nói, ở trên trấn nhỏ, lão tiên sinhtừng dạy hắn chuẩn bị về nhà dưỡng lão, trường tư thục này muốn tìm tiên sinh mới, Lâm Hiền vội vàng mang lễ vật đi thăm hỏi, bộc lộ năng lực,cuối cùng cũng vượt qua bảy tám tú tài nghèo, nhận công việc này. Tổngcộng hơn hai mươi đệ tử, một năm cũng kiếm được ít nhất hai mươi mấylạng bạc, ngày lễ ngày tết, trong nhà cũng có thêm thức ăn do đệ tử mang đặc sản tới biếu.



Lqd



Lâm Hiền giao tiền bạc cho thê tử làLiễu thị quản lý, Liễu thị chi tiêu vô cùng hợp lý, bởi vậy, cuộc sốngtrong nhà càng ngày càng tốt hơn, cuộc sống ở trong thôn cũng không tồi.



Thật ra, nhà họ Lâm chi tiêu cũng không nhiều.



Trong nhà có sáu mẫu đất, cứ hai mẫu đất lại trồng một loại cây: lúa mì, ngô, lạc, mặt khác, sân trước lại kéo dài tới vườn rau, vừa đủ thức ăn chocả nhà ăn trong một năm. Lâm Hiền chủ yếu dùng tiền nuôi cho ba đứa bé,mua vải bông, trang sức, đồ ăn vặt cho hai nữ nhi, mua giấy và bút chođứa con trai nhỏ. Lâm Hiền không chăm lo cho bản thân, thấy thê tử tiếtlqd kiệm không tiêu pha mua gì cho chính nàng, khi đưa tiền cho nàng,hắn để lại ít tiền, tự mình mua chút đồ cho thê tử.



Hôm nay, Liễu thị cố ý đeo bông tai Ngân Đinh Hương trượng phu mua cho.



Ở trong phòng bếp, A kết cũng mẫu thân chuẩn bị cơm trưa, không nhịn được nhìn mẫu thân thêm vài lần, cảm thấy hôm nay mẫu thân vô cùng xinh đẹp.



"Nhìn gì vậy?" "Bang...bang..bang"Liễu thị vừa thái thịt, vừa cười hỏi con gái.



A kết chỉ vào tai nàng: "Nương, đây là bông tai mới mua ạ? Hình như trước kia con chưa thấy người đeo bông tai này bao giờ."



Liễu thị nở nụ cười, dùng dao đem thịt để vào mâm, tiếp tục cắt cà: "Ừ, AKết thích không? Thích thì nương cho con, nương nhiều tuổi rồi, đeo thứnày thật lãng phí, con đeo rất hợp, một lát nữa Trọng Cảnh tới ăn cơm,cho hắn xem xem vị hôn thê của hắn đẹp tới mức nào."
A Kết không ngẩng đầu, nàng không phải là trẻ con không hiểu chuyện.



Lâm Trùng Cửu cũng mặc kệ nàng, bỗng nhiên lại nói: "Đại tỷ nhìn người hắn đi, có thứ gì ẩn ẩn hiện hiện ấy, đó là cái gì vậy?"



Câu nói này cuối cùng cùng cũng khơi lên tính tò mò cho A Kết, nhìn theo ngón tay đệ đệ đang chỉ.



Nam nhân phi ngựa qua mặc quần áo đen, lúc A Kết ngẩng đầu, khi đó haingười chỉ cách nhau mấy chục bước chân. Hắn cưỡi ngựa phi chạy xuyên qua bìa rừng, đi qua giữa hai cây lớn, dưới ánh nắng chói chang của mặttrời, vật bên hông loé lên theo nắng. A kết không nhìn khuôn mặt của nam nhân diện, chỉ chăm chú nhìn vật hắn đeo bên hông, sau đó nhanh chóngcúi đầu giải thích cho đệ đệ: "Trên hông hắn đeo ngọc bội, khi bị chiếusáng ngọc bội sẽ loé lên như ẩn như hiện đấy."



Giọng nói ôn nhu êm tai thanh âm, giải thích cho Lâm Trùng Cửu, nhưng cũng được gió đưa vào tai nam nhân cưỡi ngựa chạy qua.



Ngựa tốt ngày đi ngàn dặm, chỉ trong chốc lát đã cách hai chị em nàng rấtxa, không biết vì sao lại đi chậm lại, cuối cùng dừng lại.



Nam nhân ngồi thẳng người, dừng một chút, quay đầu ngựa lại.



Đường đất thẳng tắp, tầm mắt của hắn lướt qua mấy người dân trong thôn, dừng lại trên bóng dáng yểu điệu đang đi.



Trên đầu là lá cây xanh biếc, bên trái, bên phải là đất pha lẫn bụi đất câylúa mạch, cô nương thôn dã mặc áo váy trắng, là bức tranh tươi đẹp: cônương nhà nông đắm mình dưới nắng trong mùa thu hoạch lúa mì.



Hắn nhìn theo bóng dáng nàng, trong đầu hiện lên khuôn mặt nàng nâng môi nở nụ cười ôn nhu. Lúc ấy, bé nam nhìn hắn ngưỡng mộ, hắn vô tình nhìnlại, lúc ấy thấy nàng cúi đầu, mặt kiều diễm như hoa đào, sóng mắt longlanh như nước mùa thu. Còn giọng nói của nàng, nhẹ như vậy



nhưng hắn lại nghe rõ một cách diệu kỳ.



Tay hắn vô tình như cố tình sờ vào ngọc bộ bên hông, hắn phi ngựa nhanh như



thế mà nàng cũng có thể nhìn thấy.



"Thiếu gia?" Tiếng vó ngựa dừng lại ngay sau hắn, tên tuỳ tùng thắc mắ hỏi.



Nam nhân hoảng hốt, coi như không nghe thấy, trầm mặc một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, phóng ngựa đi tiếp.



Hắn không sao, chỉ không ngờ ở nơi thôn dã như vậy là có người đẹp như thế, kinh ngạc, thất thần một chút thôi.