Con Đường Sủng Thê
Chương 431 :
Ngày đăng: 02:46 19/04/20
Làm sao Triệu Trầm có thể để cho A Kết tức giận bỏ đi được?
"A Kết, nàng nghe ta giải thích!" Hắn nắm tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt không chịu buông, A Kết hận hắn liên tục lừa gạt, giãy giụa, nắm chặt tay hắn, móng tay đâm vào tay hắn. Đây là lần thứ hai Triệu Trầm chịu sự đau đớn này từ nàng, lần trước giận không thể nuốt, lần này chỉ mong nó giúp nàng giải tỏa sự tức giần, vì vậy hắn cắn răng chịu đựng, "Nàng bấm đi, chỉ cần nàng không đi, ta đưa hai tay cho nàng cũng được!"
Ai muốn nghe hắn hư tình giả ý gạt người chứ?
Nước mắt dâng lên, không muốn để cho nam nhân thấy, A Kết cúi đầu, nước mắt lập tức rớt xuống, rơi trên tay hai người, tay của nàng đang nắm lấy hắn,trên mu bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn xuất hiện mấy vết máu. Trong lòng A Kết chấn động, không tự chủ được buông lỏng tay ra, nghĩ tới những ngày này hắn đổi xử với nàng tốt là vì lừa gạt lòng của nàng, vì để cho nàng cam tâm tình nguyện đi với hắn, nghĩ đến mình ngu ngốc rơi vào kế hoạch của hắn, khi nàng đang ngượng ngùng vui mừng thì chắc hắn còn đang cười nhạo nàng ngu ngốc, những tức giận thất vọng không áp chế được nữa, hóa thành nước mắt tràn mi.
Hắn là một thiếu gia nhà giàu, đáy lòng nàng không bỏ được bất an, sợ những ngọt ngào này có bởi vì hắn chưa gặp cô nương khác đẹp hơn, tương lai gặp được sẽ có mới nới cũ. Giờ hắn biến hóa nhanh chóng thành trưởng tử Hầu phủ, phụ thân hắn trở thành huân quý của triều đình, kinh thành a, dù A Kết chưa từng đến, không biết cuộc sống của những huân quý kia, nhưng chuyện xưa của cha mẹ hắn cũng đã nói cho nàng biết, nam nhân ngày thường quá tốt cũng sẽ bị người nhớ thương.
A Kết không biết phụ thân Triệu Trầm tuấn mĩ như thế nào, theo nàng trên đời này đã không có ai xuất sắc hơn Triệu Trầm, tương lai nếu có quý nữ(con gái nhà quyền quý) muốn gả cho hắn, Triệu Trầm sẽ lựa chọn như thế nào? Phụ thân của Ninh thị cũng là đại quan, nàng đường đường là danh môn khuê tú, Hầu gia thích nàng như vậy, ban đầu dùng hết tâm tư thú về, cuối cùng cũng không thể không lui từng bước. Còn nàng đây, nàng chẳng qua là cô nương nông thôn, trừ gương mặt, thí dụ như Vân Mai bên cạnh Ninh thị cũng có rất nhiều mặt hơn nàng, ngay cả hôn sự Triệu Trầm cũng lừa gạt mình, trừ những lý do kia, là bởi vì xem thường Lâm gia sao? Hắn đối với phụ thân, mẫu thân rất kính trọng, nhưng hắn còn xem thường, nếu như phụ thân có quyền thế, sao Triệu Trầm dám giấu giếm?
Hắn nghĩ rằng nàng gả tới đây sẽ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi cùng hắn mới lừa nàng. Hắn luôn luôn làm chuyện xấu mà lại giả bộ quân tử làm cho người ta cảm kích, cho nên hắn không đụng nàng, là muốn cho nàng biết trong lòng hắn cũng có nàng, có mấy phần thật lòng. Nhưng ở chỗ phụ mẫu, nàng đã là người của hắn, hắn đoán chừng mặc dù nàng không muốn, phụ mẫu vì danh tiếng của nàng cũng sẽ để cho nàng cùng hắn đi thôi phải không?
Nhưng ngay cả chuyện thân mật nhất của phu thê cũng có thể bị hắn tính toán, nếu hắn nói thật lòng, có thể có mấy phần đây?
Chỉ mình hắn, A Kết còn không chịu nổi, càng không cần phải nói đến những người nhà của hắn.
A Kết hận Triệu Trầm.
Cho dù đêm thành thân Triệu Trầm muốn nàng rồi đắc ý ép buộc nàng đi với hắn thì còn khiến nàng dễ chịu hơn so với việc hắn tính toán. Hắn ép nàng, cùng lắm thì nàng xem như bị chó cắn một lần, xin hắn hưu thê, hai người không còn quan hệ. Nhưng bây giờ, nàng lại rung động, thích nhầm người, trước khi hắn đi còn đâm cho nàng một dao...
A Kết kinh hãi, ngồi thẳng lên gọi hắn: "Không cho ngươi đi!"
Nhưng Triệu Trầm đã sải bước rời đi.
Thấy hắn làm thật, A Kết vội vã mang giày, xuống đất đuổi theo. Tưởng mama đang muốn đi vào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng chỉ mặc áo đơn mà muốn chạy ra bên ngoài, giữ nàng lại trên giường, "Đại cô nương muốn làm gì thế, mau mặc y phục cho tốt, Lục Vân, ngươi đi kêu người đưa nước nóng tới đây, báo với phòng bếp lập tức chuẩn bị cơm tối đưa lên, thiếu gia trở lại sẽ phải ăn cơm."
A Kết dĩ nhiên không cách nào nói với Tưởng mama chuyện này, tay mắt lanh lẹ đem giầy tờ trên giường giấu vào trong ngực, nghe theo sắp xếp của Tưởng mama, tất cả đều chuẩn bị xong, lập tức chạy sang chỗ Ninh thị, mong rằng Triệu Trầm chỉ là thuận miệng nói một chút để nàng xem. Nhưng khi vừa mới đến cửa viện của Ninh thị, đã thấy Triệu Trầm từ bên trong đi ra, không có nhận dù Vấn Mai chuẩn bị, cứ như vậy đi ra ngoài.
Bông tuyết bay tán loạn, cũng không che giấu được mắt phượng nhìn về phía nàng mỉm cười, dịu dàng như trước.
"Mama, chúng ta đi thôi." A Kết hoang mang, xoay người muốn đi.
Tiểu lưỡng khẩu(vợ chồng son) rõ ràng đang giận dỗi, Tưởng ma ma nhìn A Kết, không biết là do đi đường hay do nguyên nhân nào khác mà đỏ mặt, nhìn lại thiếu gia bước nhanh đến đây, chớp mắt một cái liền nhét cán dù vào trong tay A Kết, nghiêm trang dặn dò: "Thiếu phu nhân cầm đi, ta phải nhanh chóng về, nhanh đưa dù cho thiếu gia cầm đi!" Nói xong cũng không đợi A Kết cầm chắc, cúi thấp người ra khỏi bóng dù, bước nhanh trở về.
"Mama!" A Kết không kìm được ý muốn chạy trốn, chẳng qua là chưa đi được mấy bước thì bị người kéo lại, sau một khắc dù cũng bị người lấy đi, thắt lưng cũng bị người ôm. A Kết không muốn để cho hắn đụng vào, Triệu Trầm nhìn Xung quanh, sắc trời mờ tối chỉ có tuyết trắng, trên đường cũng không có người làm, hắn liền bỏ dù sang một bên, trực tiếp bế A Kết lên, "Trên đất tuyết dầy, ta ôm nàng về."
"Không cần, ngươi để ta xuống!" A Kết thẹn thùng muốn chết, nghiêng đầu ra bên ngoài tránh hắn.
Triệu Trầm ấn đầu nàng vào trong ngực, dùng áo choàng che kín nàng, tránh cho tuyết rơi trên mặt nàng, vừa đi vừa thấp giọng nói: "A Kết, đồ ta đã đưa cho nương, ngày mai gặp mặt, nương sẽ nói chuyện với nàng, yên tâm, nhất định là mắng ta. Hiện tại đã tốt lắm, nàng và nương đứng cùng một phía, không cần lo lắng ta ức hiếp nàng nữa phải không?"