Con Đường Sủng Thê

Chương 441 :

Ngày đăng: 02:46 19/04/20


Khóc suốt nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau A Kết tỉnh lại, cảm giác mắt không thoải mái, đưa tay day day, nhưng lại làm Triệu Trầm tỉnh giấc, thấy nàng đang lau mắt thì hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng xuống, lúc này mới phát hiện chỉ là sợ bóng sợ gió, "Ta còn tưởng nàng khóc ."



Nàng làm gì có nhiều như vậy nước mắt?



A Kết thầm cười hắn lo lắng vớ vẩn, nhưng mà lo lắng vẫn tốt hơn so với việc không để trong lòng. Nàng cúi đầu, tiếp tục dụi mắt, trước đây cũng có vài lần khóc như vậy, biết khóe mắt sẽ có gì đó, không muốn hắn nhìn thấy.



Triệu Trầm không hiểu suy nghĩ của cô nương gia cho rằng nàng còn mệt mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời xám xịt, giúp nàng đắp chăn rồi nói: "Ngủ đi, đến khắc hai(Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng) ta gọi nàng dậy." Thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh ngủ làm cho người nghe cũng an tâm.



A Kết lẳng lặng nằm trong lòng hắn, chớp chớp mắt.



Mặc kệ là trưởng tử Hầu phủ, hay là thiếu gia nhà giàu, hắn vẫn là hắn, là trượng phu của nàng. Mặc kệ hắn ở trước mặt người bên ngoài thanh trong veo mà lạnh lùng hay là là lá mặt lá trái thì khi trước mặt nàng đều là vừa bá đạo vừa ôn nhu, sẽ ôm nàng ngủ chung một chỗ, là hai người thân mật nhất. Lo lắng cái gì chứ, chỉ cần Triệu Trầm còn vẫn đối xử với nàng như vậy một ngày, nàng sẽ bên cạnh hắn một ngày. Nàng không giỏi cầm kỳ thư họa nhưng nàng sẽ chăm sóc việc ăn, mặc ở, đi lại của hắn, hỏi han ân cần, đây là những thứ mà một thê tử tốt cần làm trong suy nghĩ của nàng, trước mắt nàng chỉ làm được những thứ này, sau này nàng sẽ cố gắng học hỏi không làm mất mặt hắn.



Có lẽ do được nam nhân ôm,những lo lắng bất an kinh hãi hôm qua đều biến mất tâm tình cũng bình tĩnh. Áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, A Kết nghĩ nghĩ, hỏi hắn: "Việc này lúc nào sẽ nói với nhóm người Tưởng ma ma đây? Các nàng cũng sẽ cùng đi phải không?"



Triệu Trầm kinh ngạc vì nàng tỉnh táo, nhấc nàng lên, hai người mặt đối mặt.



Bởi vì trong phòng mờ tối, A Kết không ngượng ngùng, lớn mật nhìn lại hắn, cũng không biết mắt của mình vì khóc nên sưng lên, không dễ nhìn như thường ngày. Nhưng Triệu Trầm không cảm thấy khó coi, chỉ đau lòng, thương nàng đối với hắn khoan dung tín nhiệm, thương nàng ôn nhu kiên cường, không khóc nháo, sau khi được dỗ dành liền bắt đầu suy xét cuộc sống sau này.



Sắp xa xứ, trong lòng nàng chắc chắn sẽ lo lắng nhưng nàng thật dũng cảm, biết nhìn về phía trước.



Đơn giản lại giản dị.
"Nương..." Nghe mẹ chồng là thật sự biết rõ, còn đề cập đến việc con cái, A Kết xấu hổ trốn vào lòng Ninh thị, cái này là thật sự không dám gặp người khác.



Ninh thị khó có khi được cười ra tiếng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sau một lát thì nói: "A Kết đừng lo lắng, chúng ta ở sống ở đây như thế nào, đến kinh thành cứ như vậy, không có gì khác biệt . Tốt lắm, đứng lên ăn cơm đi, lát nữa còn đến nhà con có thể sẽ không thoải mái, nhỡ bà thông gia ngay cả ta cũng tức giận, A Kết nên thay ta ra mặt nha."



A Kết đỏ mặt gật đầu.



Sau bữa cơm, chuẩn bị một chút, cả nhà xuất phát , A Kết ngồi cùng Ninh thị trên một chiếc xe ngựa, Triệu Trầm cưỡi ngựa ở bên cạnh.



"Vào lúc này ra ngoài thật không sai, có thể ngắm tuyết." Xe ngựa đi một lúc, Ninh thị vén màn xe, cùng con dâu ngắm cảnh.



A Kết quay đầu nhìn lại. Bên ngoài ruộng đất màu trắng, ngọn cây màu trắng, núi xa cũng màu trắng, một vùng trắng xóa như vừa được tẩy sạch.



"Sao lại cuốn rèm lên, bên ngoài lạnh." Đang nhìn, Triệu Trầm cưỡi ngựa lại gần, cúi đầu nói với các nàng, ánh mắt dừng lại trên nguo. A Kết phát hiện, nhịn không được nhìn hắn, hắn mặc một thân áo lam ngồi trên lưng ngựa không nói hết sự phong lưu phóng khoáng, làm cho người ta dù biết không ổn vẫn không nỡ rời mắt.



Cũng may bà bà vội vàng đáp lời, không nhìn nàng.



Thấy nam nhân lại liếc mình một cái, A Kết cúi đầu, không muốn đối diện với hắn, đáy lòng lại càng ngày càng nhiều vui vẻ, cứ không ngừng dâng lên.



Đường quá dài, nàng cố gắng đi cùng hắn, chỉ cần nàng nỗ lực, như vậy thì dù phải đi tới chỗ nào, ít nhất quá trình này không có nửa phần tiếc nuối.