Con Đường Sủng Thê
Chương 57 :
Ngày đăng: 02:47 19/04/20
An vương thuộc tầng lớp hoàng tử là huynh đệ nhỏ nhất của tiên đế, khi đám người tiên đế đang vội vàng tranh đoạt hoàng vị thì hắn vẫn còn là con nít, ngây thơ vô tri, cuối cùng thành Vương gia duy nhất sống sót sau khi tiên đế đăng cơ. Vì thấy mình đã rất ác độc khi ra tau hãm hại huynh đệ, tiên đế đối với tiểu hoàng đệ nhỏ tuổi chỉ ngang tầm tuổi nhi tử của hắn phá lệ đãi ngộ, lầu gác bên trong vương phủ tráng lệ, tất cả chi phí cũng không thua trong cung. An vương đối với loại an dật phú quý này rất hài lòng, đàng hoàng làm nhàn tản vương gia, rất ít can thiệp chính sự.
Tất cả những điều này A Kết đều nghe được từ Triệu Trầm.
Sau khi vào vương phủ, nàng đi theo bên cạnh Triệu Trầm, phát hiện cảnh trí trong vương phủ kết cấu sáng tạo lại đại khí uy nghiêm(mang khí thế uy nghiêm), Duyên Bình hầu phủ không thể có thể sánh bằng.
Triệu Trầm cũng không ngừng nhìn về phía gã sai vặt áo xám đang dẫn đường. Mùa đông khắc nghiệt, trán gã sai vặt lại toát xuất mồ hôi, cước bộ cũng hư ảo.
Phía trước hẳn là hoa viên vương phủ, Triệu Trầm thuận miệng hỏi: "Có còn xa lắm không?"
Gã sai vặt áo xám hình như rất bất ngờ khi hắn mở miệng, cả kinh khiến mũi giày đụng vào thềm đá hơi nhô, suýt nữa vấp té. Sau khi đứng vững, hắn không quay đầu lại, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa nói: "Nhanh lắm, chỗ khúc ngoặt phía trước liền đến."
Ngay cả A Kết cũng nhìn ra hắn không đúng, quay đầu nhìn Triệu Trầm, Triệu Trầm cười cười, bất động thanh sắc đến gần A Kết, gần như sánh vai.
Thân hình hắn cao lớn, A Kết an tâm hơn rất nhiều. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, có Triệu Trầm ở bên cạnh nàng, nàng sẽ không sợ.
Rất nhanh đã đến lối rẽ.
Gã sai vặt áo xám chuyển hướng sang con đường nhỏ khác hai bên có đủ loại hoa cỏ, đưa tay trái ra muốn mời bọn họ đi qua, chỉ là hắn còn chưa lên tiếng, 2 nha hoàn mỹ mạo mặc váy lụa đột nhiên cười duyên chạy ra, theo sát phía sau là thiếu niên mang y phục xa hoa. Ánh mắt thiếu niên bị miếng vải đen che kín, chỉ nhìn khuôn mặt trắng nõn đơn thuần lộ ra bên ngoài, dung mạo không tầm thường.
"Ha ha, ta biết các ngươi chạy tới bên này, để xem các ngươi còn muốn trốn đến nơi nào!" Thiếu niên đắc ý hô, đi theo còn có hai nha hoàn phía sau, hướng đến chỗ A Kết bọn họ mà đến. Triệu Trầm vốn là đi bên cạnh A Kết, lúc này trực tiếp nghiêng người chắn trước người A Kết, mắt lạnh nhìn ba người đang chạy tới.
Hai nha hoàn nhìn bọn họ đến ngẩn người, nhưng rất nhanh lại vừa cười vừa chạy tới .
Thiếu niên mang y phục xa hoa mò mẫm đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh Triệu Trầm bỗng nhiên dừng bước, hấp hấp mũi nói: "Thơm quá, mùi hương này hình như là từ trên người Liễu nhi, a, ta biết rồi, Liễu nhi ngươi trốn chỗ này phải không?" Nói xong xoay người, trực tiếp xông đến A Kết ở sau lưng Triệu Trầm.
A Kết ngẩng đầu nhìn hắn: "Ý chàng nói là, việc này đúng là hai người bọn họ bàn bạc với nhau sao?"
Triệu Trầm có chút ngoài ý muốn khi nàng đã đoán được một ít, thấy trong mắt nàng đầy nghi vấn, vuốt cằm nói: "Đường Cử chỉ là kẻ ngu dốt, chỉ biết cáo mượn oai hùm, ở trong vương phủ cũng không có uy tín, nếu sai bải hạ nhân họ cũng không dám làm, sợ cuối cùng chắc chắn chọc giận vương gia và vương phi, nhưng Đường Anh lại không giống với hắn, vương gia cũng không quản được hắn, hạ nhân tự nhiên nghe theo hắn."
A Kết mím môi, nhỏ giọng nói: "Bọn họ là thiếu gia vương phủ, chàng đối phó với bọn họ, không có chuyện gì sao?"
Đây chính là đồng ý việc Triệu Trầm trả thù .
Vô duyên vô cớ đi khi dễ người khác, vốn là thiếu dạy dỗ.
Triệu Trầm thật vui mừng khi thê tử không phải người chịu đựng người khác ức hiếp mình, cười nói: "Chờ coi đi, bây giờ không phải là lúc, về sau khẳng định ta sẽ thay nàng dạy dỗ bọn họ."
A Kết còn có lo lắng khác, "Vương phi thì làm thế nào?" Đường Cử dù không tốt nhưng hắn cũng là con trai độc nhất của An vương phi, hôm nay bị Triệu Trầm đánh , An vương phi có thể thầm oán Triệu Trầm không? Bao che khuyết điểm là việc không quản đạo lý nhất, khi còn nhỏ đệ đệ đánh nhau với người ta, nàng mặc dù sẽ răn dạy đệ đệ, trong lòng vẫn thầm oán đối phương xuống tay ác độc.
Triệu Trầm không trả lời ngay, sau một lát mới nói: "A Kết, thật ra nương cùng ta đối với An vương phi cũng có chút áy náy. Triệu gia hại Ninh gia, dì cùng chúng ta là chí thân, nàng không trách chúng ta là nàng thương chúng ta, nhưng An vương phi không ưa chúng ta cũng là do có chuyện bên trong, cho nên biết rõ An vương phủ có chướng khí mù mịt, ta cũng muốn đưa nàng đi ra mắt An vương phi, hoàn thành lễ nghĩa của hậu bối(thế hệ sau)."
A Kết lẳng lặng nghe.
"Đáng tiếc vương phủ không chỉ có dì. Đường Anh và Đường Cử đều không an phận, lần sau không chừng sẽ làm ra chuyện gì. A Kết, ngày sau nếu vương phủ mời khách, ta tự mình đi, nàng cứ lấy cớ thoái thác, nếu gặp vương phi trong phủ, cứ làm tốt lễ nghĩa là được."
A Kết thở dài, tựa vào vai hắn, nói: "Vậy chàng cẩn thận một chút."
Đường Cử coi trời bằng vung, Đường Anh âm hiểm vô lễ, An vương phủ, nàng quả thật không dám đi nữa.