Con Đường Sủng Thê

Chương 632 :

Ngày đăng: 02:47 19/04/20


Đợi đến cuối cùng chỉ còn một ngọn đèn lồng thì có lẽ là vật lấy hi vì quý, dù không có quá nhiều đèn lồng trưng bày nhưng trước sạp cũng vây quanh vài vòng trẻ nhỏ. Bởi vì đại đa số đều là cha mẹ mang lũ trẻ ra ngoài, Triệu Trầm cùng A Kết đứng ở bên trong cũng không khiến người khác chú ý, ngược lại mấy đứa nhỏ trước mặt lại thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn bọn, tò mò không biết hai ca ca xinh đẹp này muốn làm cái gì.



Đố đèn cũng dần dần tăng độ khó, thấy mọi người đều chờ mong nhìn mình, lão sư phụ điếu đủ khẩu vị, cười híp mắt nói: "Cái cuối cùng đây, ta trước hết nói phần thưởng, ngọn đèn lồng này là cái làm ta hài lòng nhất năm nay, không phải ta nói mạnh miệng, cả con đường cũng chưa chắc có người có thể hơn cái đèn này của ta. Tốt lắm, đố đèn tới, đoán vừa đi lộ dễ dàng nhất ngã sấp xuống trong rừng chi thú, cũng không thể đoán mò, còn phải giải thích đáp án mới có thể lấy đi đèn lồng."



Dã thú tổng cộng nhiều như vậy, từng đứa nhỏ mỗi đứa đoán một cái, khẳng định có có thể đoán trúng.



A Kết cúi đầu suy nghĩ, trước đó đố đèn đều là dựa theo bề ngoài của chim chóc, thú vật mà ra câu đố, đến câu cuối cùng này đột nhiên thay đổi nên có chút khó khăn.



Triệu Trầm rốt cuộc mỉm cười, định liệu trước đứng tại phía sau thê tử.



Bọn nhỏ thất chủy bát thiệt(*), đến như con thỏ bị mù mắt cũng đã lôi ra trả lời, chọc lão sư phụ cười không ngừng, đáng tiếc chưa ai đoán đúng, cả cha mẹ của lũ trẻ cũng không có đầu mối. Đoán đố đèn đêm nay là một thú vui nhưng đoán mãi vẫn không trúng, người lớn cũng mất dần kiên nhẫn để tiếp tục đứng ở chỗ này, bắt đầu dùng đủ các loại lý do lừa bọn nhỏ đi.



(*)Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.



Lão sư phụ cũng không thèm để ý, ngồi trên ghế, cúi đầu làm đèn lồng mới.



Không có bọn nhỏ, sạp hàng nhanh chóng vắng vẻ, trừ bỏ mấy đứa nhỏ tự mình ra ngoài chơi, chỉ còn A Kết cùng Triệu Trầm và một đôi phu thê khác. Mới đầu bọn họ đứng ở bên ngoài đám người, người ít mới tới trước sạp, A Kết lơ đãng liếc bên kia một cái, ánh mắt lập tức dừng lại.
Thanh âm nàng tuy nhỏ nhưng ở nơi im ắng này, mấy người chung quanh đều nghe rõ.



Nữ tử kinh ngạc nhìn A Kết, thấy A Kết ôn nhu nhìn về phía bụng nàng, nàng cười nói cảm tạ.



A Kết cười, sau đó nhanh chóng kéo Triệu Trầm đi, tới lúc ước chừng đã cách rất xa, nàng mới quay đầu nhìn lại, mặt lộ vẻ không đành lòng.



Thê tử lương thiện, Triệu Trầm càng thêm yêu thương, cúi đầu hôn trán nàng, nâng tay nàng nói: "Không có việc gì, chỉ cần hắn luôn luôn ở nơi này bán đèn lồng, sang năm, hai năm sau, ba năm sau, chúng ta hàng năm đều đến, mang theo đứa nhỏ cùng đi đoán. Ta thông minh như vậy, con chúng ta khẳng định cũng thông minh, đến lúc đó lại đem đèn lồng thắng trở về."



A Kết bị Triệu Trầm chọc cười, ngửa đầu nhìn hắn: "Mỗi người chỉ có thể đoán một lần, hai mươi ngọn đèn lồng, chẳng lẽ chàng muốn sinh hai mươi đứa con?"



Triệu Trầm lại hôn nàng một ngụm, "Chỉ cần nàng nguyện ý, hai mươi đứa ta cũng nuôi nổi."



A Kết đánh hắn một cái, nàng không phải heo mẹ, làm sao có thể sinh nhiều như vậy? Hai vợ chồng cười tiếp tục đi về phía trước.



Phía sau bọn họ, một đôi phu thê khác đứng tại chỗ đó một lúc lâu, đến khi bóng dáng hai người Triệu Trầm khuất trong đám đông đi đường, nữ tử mới ôn nhu cười, quan sát đèn lồng trong tay, nhìn trượng phu nói: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng trở về phủ đi?" Nam nhân gật gật đầu, đỡ thê tử đi đến đầu ngõ, chỗ đó sớm có xe ngựa chờ.