Con Gái Nhà Nông

Chương 115 : Thăm người thân không dễ dàng

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Cữu bà của Vương Phúc Nhi là một phụ nhân hơi béo khoảng bốn năm mươi tuổi, thoạt nhìn rất hòa thuận. Bởi vì Triệu thị là tỷ tỷ, cho nên bà hành lễ cho Triệu thị, khiến cho Triệu thị trở nên có chút luống cuống tay chân. Bởi vì ở trong mắt Triệu thị, đệ muội này thoạt nhìn giống như quý phu nhân trong hát kịch, mặc tốt như vậy, còn mình thì thật quê mùa, thật tình là không có khí thế.



Hơn nữa nha đầu bên người đều giống như tiểu thư, bà càng nhìn càng lo lắng không thôi. Triệu cữu bà cười nói: "Sớm nghe lão gia nói chuyện của tỷ tỷ, vẫn không có đi thăm tỷ tỷ, đều là lỗi của chúng ta. Lần này tỷ tỷ đến, thì nhất định phải ở đây một đoạn thời gian, bằng không trong lòng chúng ta bất an."



Triệu thị chà tay, nói: "Trong nhà còn có hoa mầu chưa có thu hoạch, không thể ngốc thật lâu đâu."



Mẫu thân của Triệu Minh Vũ là Ôn thị cười nói: "Tính tình của cô thật sự là thật tình, trong lòng nhớ thương lương thực trong ruộng. Triệu gia chúng ta cũng là mở tiệm lương thực, mỗi khi đến thời điểm thu hoạch, nam nhân bọn họ bận rộn không thôi." Lại duỗi tay kéo mấy tiểu cô nương: "Đây đều là biểu ngoại sinh nữ đi, nhìn xem, bộ dạng thật dễ nhìn, nhà chúng ta thì hiếm lạ khuê nữ, lần này lại có được ba người, nương, lần này ngài nhất định cao hứng đi."



Vương Phúc Nhi cảm thấy biểu cữu mẫu này thật sự rất khéo nói, nhìn xem mọi người nghe xong đều thật cao hứng, hơn nữa có người còn cố ý chuẩn bị lễ gặp mặt, vả lại đều dùng hà bao gói lại, Vương Phúc Nhi vụng trộm nhéo nhéo, phỏng chừng là bạc. Ra tay hào phóng nha.



Gặp mặt chào hỏi lẫn nhau một phen, bởi vì mọi người đều có vẻ mệt nhọc, biểu cữu mẫu Ôn thị tự mình kêu người đến an trí phòng, lại để cho nhóm tiểu nha đầu đi hầu hạ. Kế tiếp nàng còn muốn an bài tiệc đón gió. Vương Phúc Nhi không chút khách khí để cho người ta chuẩn bị nước ấm, nàng muốn tắm rửa một cái, lúc này toàn thân không thoải mái.



Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu có chút ngại ngùng, cảm thấy vừa tới đã sai sử nha hoàn người ta, có chút không tốt. Vương Phúc Nhi cũng mặc kệ, chính mình thoải mái quan trọng hơn. Huống chi biểu cữu mẫu an bài các nàng ấy (nha hoàn) chính là tới chăm sóc các nàng, nếu ngươi không cần các nàng ấy, các nàng còn cảm thấy mình có làm sai hay không đây.



Vương Chi Nhi và Nhị Nữu ban đầu còn nhăn nhó, nhưng mà thấy Vương Phúc Nhi tinh thần sảng khoái thì cũng nhịn không được, để cho nha đầu chuẩn bị nước cho các nàng tắm rửa. Một khi đã mở đầu, thật giống như được mở công tắc, chỉ huy mấy nha đầu xoay quanh, ngược lại là Vương Phúc Nhi vốn không có thêm chuyện gì. Trong lòng nha đầu hầu hạ Vương Phúc Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm thấy vẫn là vị biểu tiểu thư này tốt, tuy rằng là đến từ nông thôn, nhưng mà không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không thật sự làm khó dễ, làm sao giống hai vị kia, thật sự là cầm lông gà mà coi như là lệnh tiễn, giật tung lên rồi.



Đương nhiên lời này cũng bị truyền ra, tự nhiên là Triệu cữu bà và Ôn thị đều đã biết. Ôn thị nói với bà bà: "Nương, người nói cha là có ý tứ gì? Ba biểu cô nương tuổi cũng sắp đến lúc đính hôn, lúc này bọn họ đi theo Minh Vũ về đây, có phải có chút không tốt hay không?"



Triệu cữu bà thở dài: "Làm sao mà ta không nghĩ như vậy chứ? Nhưng mà công công của ngươi mấy năm nay vẫn không có đi tìm cô cô ngươi nên trong lòng áy náy cuống cuồng. Hơn nữa khi hắn còn trẻ, đều là cô cô ngươi chăm sóc, phần tình cảm này là người khác đều so sánh không được, chúng ta coi như là thân thích tới đây, cẩn thận chăm sóc đi."
Vương Chi Nhi và Nhị Nữu đi qua tìm Vương Phúc Nhi, xin nàng dạy cho mình cách làm vài món thứa ăn mới mẻ. Ý tứ không cần nói cũng biết, các nàng thấy hôm nay Vương Phúc Nhi được khen, cũng muốn có thể được khích lệ, tốt nhất là tự mình làm ra được, thế này mới xem như một mảnh hiếu tâm.



Làm sao Vương Phúc Nhi không biết các nàng nghĩ gì? Vốn đang muốn khuyên vài câu, nhưng mà nghĩ các nàng khẳng định cho rằng mình không muốn làm cho các nàng nổi trội, cho nên cố ý không nói, vì thế nàng trực tiếp cự tuyệt. Dù sao nói và không nói, cuối cùng đều bị thầm oán, nàng làm điều thừa làm gì? Biết rõ cuối cùng các nàng sẽ bị người chê cười, còn nói cho các nàng, đến lúc đó xảy ra sai trái, oán cũng là mình, còn không bằng cứ cự tuyệt ngay từ đầu.



"Các ngươi ở nhà đều không có làm mấy lần cơm, nói cho các ngươi, các ngươi cũng làm không được, vì sao ta phải nói cho các ngươi." Vương Phúc Nhi cố ý nói như vậy. Nàng cũng không sợ đắc tội với người, người như vậy yếu lòng làm gì? Nàng lại không nợ các nàng ấy. Hơn nữa nhân phẩm hai người này không tốt, mặc kệ thế nào, đều phải rơi vào thầm oán, vậy trước để cho mình thống khoái rồi nói sau.



Vương Chi Nhi nói: "Phúc nhi, không phải là ngươi sợ đến lúc đó chúng ta được cữu bà khích lệ, trong lòng ngươi không thoải mái đi, nếu không làm gì không nói ra?"



Bộ dáng Nhị Nữu cũng chính là ý tứ này.



Vương Phúc Nhi cười nói: "Đây là nói các ngươi đi, các ngươi thích nghĩ gì thì cứ nghĩ, ta không sao cả, nhưng mà các ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng, đến lúc đó làm ra chuyện gì, thân thích bên này cũng đừng đi."



Nãi nãi Triệu thị để cho mình trông chừng các nàng, Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy bất lực, nàng không phải bảo mẫu hai người này, không phải bảo tiêu của các nàng, không thể suốt cả ngày suốt đêm không nháy mắt nhìn các nàng.



Hai người nghe Vương Phúc Nhi nói xong, đều có chút chột dạ, cảm giác giống như là bị người nhìn thấu. Nhưng mà, các nàng cũng không phải là người bị nói hai ba câu thì đánh mất ý niệm trong đầu, con người ấy mà, không ăn mệt là không có khả năng thông minh lên.



Hiện tại Vương Phúc Nhi chỉ hoài niệm cuộc sống ở Vương gia thôn, bên kia thật tốt! Xem ra, mình không thích hợp cuộc sống như thế này.



Hết chương 115.