Con Gái Nhà Nông

Chương 128 : Bức bách

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Không thể không nói, con người một khi đề cập đến lợi ích của chính mình, như vậy mặt mũi sẽ trở nên đáng ghét. Một năm mới bắt đầu là mùa xuân, mùa xuân cũng là thời điểm nông dân đang bận rộn, nhưng mà Vương gia thôn rất nhiều người lại bởi vì một câu của quản gia Chu địa chủ, mà lại gặp phải loại nông nỗi này. Nguyên nhân dĩ nhiên là thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa.



Có người đã nghĩ, lúc này không có trồng trọt, còn không phải cả nhà đói chết sao? So với nhà mình, không phải là gả khuê nữ nhà ngươi đi qua sao? Lại còn là cháu ngoại trai ruột thịt của ngươi, có cái gì mà già mồm cãi láo?



Loại suy nghĩ này dần dần nhiều lên, mắt thấy ngày cày bừa vụ xuân sắp qua, lại không thuê được ruộng, một năm vốn không có bận rộn. Trước kia vì sao có nhiều nông dân khởi nghĩa như vậy, vô nghĩa? Còn không phải ngươi chặt đứt đường sống của hắn, làm cho hắn không thể không phản kháng sao?



Cũng giống như vậy, ở trong hoàn cảnh giống nhau, người ta cho ngươi một cái biện pháp tương đối đơn giản và ít nguy hiểm hơn tạo phản, ngươi còn không đi làm à. Con người ấy mà, người không vì mình trời tru đất diệt, lại nói ta cũng không phải bức ngươi đi chết. Quê nhà hương thân, ngươi cũng không thể nhìn chúng ta chết đói mà không để ý đi.



Cho nên mấy ngày qua nhiều người đi tìm Vương Đồng Tỏa, mà phụ nữ tìm Thích thị cũng nhiều hơn trước kia, nói trong nói ngoài ý tứ chính là Hỉ oa tử người ta là đứa nhỏ tốt, lại là thân thích với các ngươi, có bao nhiêu xứng với Phúc nhi, sau đó lại kể ra mình không dễ dàng, lúc này cũng sắp chết đói!



Còn có người trực tiếp làm rõ, chỉ bởi vì chuyện hư hỏng của các ngươi, làm liên lụy chúng ta, hiện tại cả nhà đều không có trồng trọt, đến lúc đó nếu không có ăn, chúng ta đi tới nhà ngươi.



Thích thị gấp gáp tức giận thiếu chút nữa té xỉu, bà thật không ngờ Vương Mai Hoa kia lại còn quá ác độc như vậy, một chút đường sống cũng không chừa. Cũng thực thất vọng đối với các hương thân Vương gia thôn. Tuy rằng bọn họ là bị bức, nhưng mà hết thảy đều là lỗi của nhà Chu địa chủ, vì sao đều đến bức nhà mình?



Chẳng lẽ các ngươi như vậy, ta sẽ bồi khuê nữ của mình đi ra ngoài sao?



Vương Hoa Nhi cầm một cây gậy trong tay: "Ta đi liều mạng với bọn họ, dù sao đã không còn tình cảm gì nữa rồi! Bắt nạt người thành thật hả!"




Tuy rằng mọi người trong ngày thường có mâu thuẫn, nhưng mà thời điểm mấu chốt vẫn có thể đoàn kết, trong lòng Vương Phúc Nhi cảm động thật sâu.



Bên kia Tống Trường Khanh cũng từ miệng Vương Tiểu Bảo đọc sách ở trấn trên mà nhận được tin tức: "Sao đệ không nói sớm cho ta biết một chút hả, hiện tại Tam tỷ của đệ có phải rất khó chịu hay không?"



Vương Tiểu Bảo nói: "Vốn việc này đều đã ổn rồi, Tam tỷ đệ cũng thu xếp nãi nãi xong, ai biết người kia ngoan độc như vậy. Bản thân không làm gì được, để cho người khác đều đi đến nhà của đệ nói, có vài người còn uy hiếp chúng ta nữa, tỷ của đệ cũng nói nàng muốn rời nhà trốn đi."



"Vậy hiện tại nàng khỏe không?" Tống Trường Khanh hận không thể lập tức chạy đi xem, chỉ là việc này cũng phải giải quyết, bằng không đi cũng uổng công.



"Tỷ của đệ có thể khỏe sao? Bị người ta bức thành như vậy, bọn họ đều nói hiện tại thanh danh của tỷ xem như đã không còn, về sau chỉ có thể ở nhà làm gái lỡ thì."



"Nói hươu nói vượn! Người bịa đặt mới đáng chết! Tỷ của đệ có gì sai! Thanh danh cái rắm, tùy tùy tiện tiện thì bị người khác nói linh tinh cũng có thể phá hỏng thanh danh, còn muốn làm gì! Tiểu Bảo, đệ nói cho tỷ của đệ, đừng có gấp, ta sẽ làm tốt mọi chuyện. Còn có đệ khuyên nhủ tỷ của đệ, để cho nàng đừng nghĩ tới việc này mỗi ngày."



Tống Trường Khanh gấp gáp hoang mang rối loạn đi trở về, nghĩ nghĩ, lại đi tìm cha Tống Viễn Chí của mình. Vừa nói mọi chuyện với hắn, Tống Viễn Chí nói: "Con thật sự hiểu rõ rồi chứ? Thanh danh hiện tại của Phúc nhi."



"Cha, người còn nói như vậy, thanh danh có thể làm cơm ăn sao? Huống chi, nếu thanh danh này dễ dàng bị người ta phá hỏng như vậy, cũng có thể bị người gạt mất hết rồi. Mấy thứ hư đầu bại não gì đó, con còn chướng mắt." Tống Trường Khanh nói.



Hết chương 128.