Con Gái Nhà Nông

Chương 140 : Tình cờ gặp gỡ

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh



"Gì? Muội nói gì? Thanh Mai đã trở lại?" Vương Hoa Nhi cũng muốn nhảy dựng lên.



"Nhị tỷ, tỷ không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ, muội nghe Tứ Bảo ca nói là như thế." Vương Phúc Nhi nói.



Vương Hoa Nhi trở về thăm cha nương, nghe được tin tức này có chút ngồi không yên, đi vòng vo mấy vòng, nói: "À, hiện tại nàng trở về cũng đỡ cực khổ đi, tẩu tử kia của nàng là người như vậy, hiện tại nhiều thêm một người, nàng ta còn có thể cao hứng không? Nhưng mà, mặc kệ nàng ta, năm đó cũng bởi vì cả nhà, mới bán Thanh Mai đi, hiện tại người đã trở lại, bọn họ hẳn là coi Thanh Mai trở thành ân nhân mới được."



Vương Phúc Nhi nói: "Tỷ, tỷ nhìn người thật tốt quá, lúc trước đều có thể bán người đi, hiện tại thêm một miệng ăn, có thể cao hứng sao? Nói không chừng còn muốn gả gấp Thanh Mai đi ra ngoài, kiếm chút tiền lễ hỏi ấy."



"Muội nói phải! Không được, tỷ phải về Vương gia thôn một chuyến, nhìn xem Thanh Mai ra sao rồi." Nữ tử đã xuất giá đi lại cũng thuận tiện hơn cô nương đã đính hôn, hơn nữa Vương Hoa Nhi là có người chuyên trách đưa tới, còn mang theo một nha đầu. Vương Hoa Nhi nói, mình đặc biệt mang theo một đại nha đầu khí lực, chỉ sợ đến lúc đó tẩu tử Thanh Mai khóc lóc om sòm, chúng ta cũng có giúp đỡ.



"Tỷ, tỷ đi cũng đừng vừa tới thì ầm ỹ với người ta, trước biết rõ tình huống rồi nói sau. Nếu bản thân Thanh Mai tỷ có giữ tiền riêng, tỷ kêu nàng trăm ngàn lần cũng đừng lấy hết tiền ra, tốt xấu gì thì tự mình giấu đi một ít. Còn có tỷ hỏi một chút xem sau này nàng có dự tính gì, nếu có thể giúp, thì giúp. Còn có… "



"Còn có, chính là nhìn xem nàng có dự tính xuất giá hay không, tránh cho bị tẩu tử của nàng lại bán một lần nữa có đúng hay không? Phúc nhi, muội nói nhị tỷ đều biết, muội cứ yên tâm đi, tỷ và Thanh Mai là bạn tốt, nhưng dù sao Thanh Mai cũng không phải người nhà chúng ta, tỷ biết đúng mực, sẽ không chọc phiền toái. Tỷ dùng hết khả năng của mình giúp đỡ, cũng chỉ có thể như vậy. Còn có, đã mấy năm không thấy, cũng không biết Thanh Mai có còn giống như trước đây hay không, tuy rằng trong lòng tỷ hy vọng nàng còn giống như trước đây, nhưng mà chuyện như vậy thì ai biết được chứ?



Ài, tỷ nói cái này làm gì, chúng ta cũng đều là người lớn như vậy rồi, muội không cần cứ quan tâm thay tỷ, muội đó, chuẩn bị chuyện của mình cho tốt là được. Muội nói muội một chút xem từ nhỏ đến lớn, muội chính là đều quan tâm chúng ta, cha nương cũng không có khả năng dựa vào muội quyết định cả đời, còn có Tiểu Bảo đâu, muội cứ yên tâm đi."



Vương Phúc Nhi không nghĩ tới mình nói mấy câu lại đưa tới nhị tỷ nói nhiều như vậy, được rồi, là mình không yên lòng, sợ nhị tỷ đến lúc đó nhất thời xúc động thì nhận lời một ít chuyện không làm được, nhắc nhở nàng một chút. Quên đi, về sau nhị tỷ cũng là một trưởng tẩu, hẳn là sẽ có chừng mực. Chúng ta chỉ có thể đặt tim ở trong bụng.



Vương Phúc Nhi mãi đợi cho đến khi sắc trời cũng sắp tối đen, thì tỷ mới trở về. Vừa về đến, sắc mặt lại rất khó coi, Thích thị vội hỏi: "Bên kia tình huống không tốt sao?" 




Trước cửa miếu nương nương người còn đông hơn trước kia rất nhiều, bán đồ ăn vặt, bán hương, bán đồ chơi nhỏ, đều ở bày biện trước cửa. Nhóm tiểu oa nhi có được cha mẹ ôm, nhưng mà nhìn đến đồ ăn ngon gì đó, cũng nhịn không được xoay người, nháo muốn cha mẹ mua cho. Còn có tiểu oa nhi bởi vì không được như ý, thì ở bên kia khóc, khiến cho cha nương bọn nó cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành phải bỏ tiền mua, nhìn xem, buôn bán ở đây, chính là chú ý cho duyên phận kia.



Vương Phúc Nhi và nương mình thắp hương thượng hạng cho Quan Âm nương nương ở chính điện, Thích thị còn cúng chút tiền ở hòm công đức. Khi đang muốn đi ra ngoài, tình cờ gâp một phụ nhân mang theo vài nha đầu đi tới, Vương Phúc Nhi nhận ra được người nọ, là nương Triệu Thư Lâm. Trước kia khi Vương Phúc Nhi đi theo Triệu thị đến dâng hương, thì cũng tình cờ gặp qua bà một lần, sau đó quen biết Triệu Thư Lâm cũng đi qua nhà hắn vài lần, gặp qua nương hắn, hiện tại thấy ở trong này, Vương Phúc Nhi hành lễ.



Dương thị cũng thấy Vương Phúc Nhi, cười nói: "Vị này là Vương gia nãi nãi đi, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt."



"Nương, đây là nương của Triệu Thư Lâm." Vương Phúc Nhi lặng lẽ nói với Thích thị.



Thích thị vội trả lễ: "Là Triệu gia nãi nãi, hôm nay ngươi cũng tới đây dâng hương sao?"



"Đúng vậy, Thư Lâm của nhà ta cũng sắp đính hôn, cho nên ta đến thay hắn thắp nén hương, lại nói tiếp, ta còn không có giáp mặt cảm tạ các ngươi, trước kia là nhà các ngươi đã cứu Thư Lâm nhà ta."



"Không dám nhận, không dám nhận, đây cũng đã là chuyện nhiều năm rồi, Triệu gia nãi nãi cũng trăm ngàn lần đừng nói vậy, không đáng nhắc tới." Thích thị vội nói.



"Đúng vậy, Triệu gia nãi nãi, ta và nương ta còn có chuyện khác, ngươi xem có phải hay không?"



"Nga, nếu như vậy, chúng ta đây về sau lại tán gẫu, chờ khi Thư Lâm nhà ta chính thức đính hôn, các ngươi cần phải tới nhà của ta."



"Nhất định sẽ đến." Thích thị nói.