Con Gái Nhà Nông

Chương 144 : Tiểu Bảo đã trở lại!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh_dd.lequydon



Cái ót của Tiểu Ngưu tử bị đánh u một cục to, Tống Trường Khanh dùng kim châm đâm vài cái, một lát sau thì tỉnh, Thích thị vội hỏi: "Tiểu Ngưu tử, Tiểu Bảo đi nơi nào rồi?"



Tiểu Ngưu tử mơ mơ màng màng, hiện tại nhìn thấy nhiều người như vậy, thì lập tức khóc lên: "Nãi nãi, Tiểu Bảo thiếu gia bị người ta bắt đi!"



Tuy rằng biết là như thế, nhưng mà nghe Tiểu Ngưu tử nói như vậy, trong lòng mọi người vẫn rối loạn, Thích thị đã trực tiếp nói: "Rốt cuộc Tiểu Bảo bị ai bắt đi, cha hắn, chàng nhanh đi tìm người, nếu Tiểu Bảo có chuyện không hay xảy ra, ta cũng không sống nổi." Thật vất vả có con trai, hiện tại bị người bắt đi, làm nương có thể dễ chịu sao?



"Nương, ngài đừng như vậy, ta phải hỏi kỹ một chút, rốt cuộc là chuyện làm sao." Vương Phúc Nhi vội khuyên nhủ.



Rốt cuộc Vương Đồng Tỏa là nam nhân trong nhà, tuy rằng cũng gấp không thôi, nhưng mà cũng biết lúc này không thể loạn: "Tiểu Ngưu tử, con nói một chút rốt cuộc là chuyện làm sao?"



Thì ra hôm nay sau khi tan học, Tiểu Ngưu tử và Tiểu Bảo dựa theo bình thường mà chuẩn bị về nhà, chính là khi đi tới ngõ nhỏ, Tiểu Ngưu tử bị đánh lén ngất xỉu, mà Tiểu Bảo đã không thấy tăm hơi.



"Trước khi tiểu nhân té xỉu thấy mấy đôi giày, còn cái khác thì cái gì cũng không biết." Tiểu Ngưu tử vừa khóc vừa nói, hắn chỉ là một đứa nhỏ gần mười tuổi, gặp phải chuyện như vậy, cũng là hoang mang lo sợ.



"Vậy phải làm sao hả, có phải bọn bắt cóc bắt Tiểu Bảo đi rồi hay không, Tiểu Bảo à, con ở đâu." Thích thị khóc nói.



"Nương, khẳng định không phải bọn buôn người, bọn bắt cóc đều là làm việc từ một nơi bí mật gần đó, trêu người ban ngày ban mặt, còn nhiều người như vậy, khẳng định là không phải." Vương Phúc Nhi vội nói.



Tống Trường Khanh cũng nói: "Phúc nhi nói đúng, trấn trên này nhà của con cũng quen biết vài bộ khoái, con cho người đi tìm những người này tìm kiếm xem sao, có người bên ngoài tiến vào trấn chúng ta hay không. Còn chưa có đi ra ngoài, các cửa ra vào Tú Thủy trấn này đều có bộ khoái tuần tra, nếu thực sự có chuyện kỳ quái, vậy nhất định là sẽ phát hiện."



Vương Phúc Nhi nói: "Cũng đi truyền tin cho đại ca và biểu cô bên kia, nhiều người lực lượng lớn. Cha, ở trên trấn này cha cũng có người quen biết, chúng ta ra thêm chút tiền, để cho mọi người đều hỗ trợ tìm xem. Con thấy chúng ta và người khác cũng không có cừu oán gì, những người đưa Tiểu Bảo đi, đơn giản chính là muốn tiền, chúng ta tình nguyện ra tiền."



Tống Trường Khanh nói: "Con để cho người trong nhà của con cũng đều đi ra ngoài tìm, cha con cũng quen biết nhiều người, Tú Thủy trấn này chỉ là địa phương lớn như vậy, chúng ta nhất định có thể tìm Tiểu Bảo trở về."



Đang lúc mọi người đều đang rối ren, Khấu nhi từ bên ngoài lấy đến một phong thơ: "Tiểu thư, mới vừa rồi có người gõ cửa, nô tỳ nhìn, phát hiện cái này."


Như vậy à, cũng tốt, không biết chuyện vốn không có bao nhiêu phiền toái, nếu Triệu thúc thúc nói mọi chuyện đều có thể giải quyết, như vậy nên tin tưởng bọn hắn.



"Trường Khanh ca, lần trước ca hứa cho đệ nghiên mực còn không có cho đệ đâu." Vương Tiểu Bảo nói.



"Được, ngày mai đệ không có việc gì, thì ta cho đệ." Tống Trường Khanh cười nói.



Vương Phúc Nhi vỗ Vương Tiểu Bảo lập tức: "Sao thích đòi loạn đồ như vậy?"



Vương Tiểu Bảo bĩu môi: "Không phải là đệ đòi loạn, là Trường Khanh ca tự mình nói cho đệ, không tin tỷ hỏi Trường Khanh ca đi."



Tống Trường Khanh nói: "Là ta nói cho, Tiểu Bảo đọc sách hiện tại, ta cũng không cần đọc, thứ tốt hẳn là cho người cần dùng."



"Chàng cứ nuông chìu hắn đi, tiểu tử này là cứ thích chiếm tiện nghi."



"Hắc hắc, ai kêu Trường Khanh ca là tỷ phu của đệ chứ, đệ không chiếm tiện nghi của huynh ấy thì chiếm tiện nghi ai?"



Một câu nói tỷ phu làm cho Tống Trường Khanh là mừng rỡ không thôi, Vương Phúc Nhi nói: "Được, để Trường Khanh ca của đệ chăm sóc đệ đi, ta cũng không hầu hạ ở trong này, hai huynh đệ các người cứ vui vẻ với nhau đi." Vương Phúc Nhi nói xong bước đi, còn lại hai người kia, Vương Tiểu Bảo nói: "Tỷ của đệ tức giận sao? Ài, vậy làm sao cho tốt đây?"



Tống Trường Khanh nói: "Đệ nói đệ một chút đi, ta thật vất vả mới ở lại được, một cơ hội như vậy."



"Không phải mới vừa rồi Trường Khanh ca rất cao hứng sao, hiện tại lại oán đệ. Đệ đây không gọi ca là tỷ phu."



"Vậy đệ vẫn kêu đi, nhìn đệ như vậy, ta yên tâm không ít, một chút bóng ma cũng không có, là một nam tử hán."



"Đó là đương nhiên!"



Hết chương 144.