Con Gái Nhà Nông

Chương 168 : Có thân thích tới chơi?

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Sở thị nói: “Vẫn là đứa nhỏ Phúc nhi này có biện pháp, chúng ta đều rối loạn đầu trận tuyến.”



Vương Thiết Tỏa hỏi: “Phúc nhi, nếu nãi nãi con ăn xong rồi còn muốn qua bên kia thì làm sao?”



Vương Phúc Nhi nói: “Nãi nãi của con không phải muốn đi đến huyện.”



Hả? Vậy thì vì sao làm ầm ĩ như vậy hả? Bọn họ không rõ.



Vương lão đầu nói: “Còn không phải muốn lấy lại uy phong trước kia sao? Đã nói không cho các ngươi khuyên, các ngươi còn càng khuyên càng mạnh hơn.” Sống chung nhiều năm như vậy, phụ nữ của mình là cái đức hạnh gì ông còn không biết sao. Để cho bọn họ không cần khuyên, bọn họ vẫn cứ không nghe, còn không hiểu chuyện bằng Phúc nhi, thật là.



Mấy con trai và con dâu đều có chút cười khổ, lão cha nói thì đơn giản, nhưng mà nếu thật sự mặc kệ nương bị đói, bọn họ cũng gánh vác không nổi cái thanh danh này. Trần Cường Tử để lão nương mình tươi sống chết đói, lúc trước không ai nói gì, hiện tại thì tốt rồi, mấy khuê nữ và con trai của hắn không gả ra được, cũng không thú được nhi tức. Nhà khác người ta cũng có ánh mắt, ngươi ngay cả chính lão nương của mình cũng có thể tươi sống đói chết, vậy nếu thực sự cưới khuê nữ của ngươi, cùng một cái đức hạnh như ngươi, vậy thật đúng là khó mà nói mệnh của mình rồi.



Đương nhiên, có công công và bà bà như vậy, làm nhi tức chịu tội rất nhiều, cho nên mấy đứa nhỏ nhà Trần Cường Tử đến bây giờ đều còn đánh quang côn đấy (độc thân). Đây có phải là báo ứng hay không?



Cho nên đối với lão nhân gia bọn họ cũng không dám khinh thường, bằng không liên lụy đến đứa nhỏ của mình thì không tốt.



Vương Kim Tỏa cười hỏi Vương Phúc Nhi: “Phúc nhi à, nếu nãi nãi con vẫn nháo không ăn cơm như vậy, vậy phải làm sao?”



Vương Phúc Nhi nói: “Đến lúc đó mọi người cứ làm thức ăn ngon, đặt ở trước mặt bà, tốt nhất là cái loại rất thơm ấy, làm cho người ta nhịn không được muốn ăn, lúc này người bị đói sẽ nhịn không được.” Biện pháp này cay độc thì cay độc, nhưng mà là biện pháp tốt, Sở thị quyết định về sau cứ như vậy mà làm đi, để cho bà còn tuyệt thực, vậy để cho bà nhịn không được mà ăn.



Trận trò khôi hài này cứ như vậy đã xong, Triệu thị vẫn không có đạt được cái mục đích kia, hiện tại cũng ngoan ngoãn nán lại ở trong phòng, đương nhiên, cũng không có đi qua được Triệu cữu công bên kia.


Nhìn nữ nhân này khóc đi rồi, Khấu nhi nói: “Thiếu phu nhân, không có việc gì chứ?” Nàng là lo lắng.



“Em xem ta bộ dáng giống như có việc sao? Yên tâm đi, ta nói ả không có tư cách, thì chính là không có tư cách.” Một người làm tiểu lão bà, nên cụp đuôi mà sống, kiêu ngạo như vậy, không cho ngươi chút ánh mắt nhìn xem, thật đúng là cho rằng đây là vườn rau nhà ngươi hả? Nếu hôm nay mình thật sự nấu cơm cho ả, vậy mặt mũi Tống gia mới có thể mất hết.



Phía bên kia, nữ nhân đó đã cáo trạng, Lí cữu cữu tìm muội tử giảng đạo lý: “Đúng không, đây cũng là trưởng bối của nàng, sao có thể nói chuyện như vậy đây, nhi tức này của muội kỳ cục.”



Lí thị nói: “Ngược lại muội cảm thấy nhi tức của muội nói rất đúng, nếu tẩu tử cáo trạng với muội, muội không nói hai lời. Còn ả tính cái cái gì vậy, chẳng qua là tiểu thiếp, còn muốn cùng ngồi cùng ăn theo tẩu tử của ta? Một đứa hạ nhân, còn muốn để cho nhi tức của ta nấu cơm cho ả? Sao ả không kêu huynh hưu bỏ tẩu tử của ta, phù chính ả đi? Nhi tức của ta là đứa có cốt khí, đối với người như vậy thì nên như vậy, tránh cho ả không biết trời cao đất rộng. Ca, nếu tiểu lão bà kia của huynh còn như vậy, ta thực hoài nghi, không phải huynh tới hòa hảo với ta, là đến kết thù với ta.”



Lí cữu cữu nói: “Sao đã nhiều năm như vậy muội vẫn là tính tình này hả? Được rồi được rồi, chuyện nhi tức của muội, ta cũng không truy cứu, việc này cứ như vậy coi như xong.”



“Vì sao kêu không truy cứu, ta còn không có tìm tiểu lão bà của huynh tính sổ đâu, bắt nạt nhi tức ta hay sao hả? Một đề chân (có thể coi như là chửi là gái điếm) có thể bán gì đó, mỗi ngày dây dưa ở nhà của ta, ca, nếu ả lại không biết tốt xấu, cũng đừng trách ta không khách khí.”



Lí cữu cữu nói: “Được rồi được rồi, là ta nói sai nói có được hay không, không có lần sau.”



Lí thị trở về nói với Tống Viễn Chí: “Sao ta cảm thấy hiện tại ca ta dễ nói chuyện hơn so với trước vậy đây? Hôm nay ta nói như vậy, hắn cũng không có nổi cáu. Chỉ là tiểu lão bà kia của hắn thật sự là rất đáng giận, là cái thứ gì, dám chỉ đông chỉ tây, may mắn Phúc nhi không có cho ả sắc mặt hoà nhã, bằng không thì làm trò cười rồi.”



Tống Viễn Chí nói: “Mấy ngày nay đại cữu tử cũng không có nói gì, nhìn kỹ hẵn nói, hiện tại chúng ta coi như bình thường là người thân tới thăm. Nếu thật sự muốn chúng ta làm chuyện gì mà chúng ta làm không được, à, chúng ta cũng sẽ không phùng má giả làm người mập.” (phùng má giả làm người mập: việc quá khả năng)



“Nên như vậy, mọi người cũng không cần nhìn mặt mũi của ta mà đáp ứng hắn cái gì, dù sao, nhiều năm như vậy, vẫn không có liên hệ, ta cũng không không sống tốt, không nhất định phải cần nhà mẹ đẻ. Mấu chốt là phu gia có phúc hậu hay không phúc hậu, cũng đã gả vào trong nhà người ta, cho dù là đã xảy ra chuyện, nhà mẹ đẻ cũng không quản được không phải sao?”Lí thị rất có cách nhìn.



Cũng đều nói một câu với Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh còn có Tống nãi nãi, dù sao chỉ một câu, không cần xem mặt mũi của bà.