Con Gái Nhà Nông

Chương 175 : Nguy cơ!

Ngày đăng: 23:04 20/04/20


Editor: ChieuNinh_dd.lequydon



"Cái gì!" Hai người đều ngây dại, Vương Phúc Nhi nhìn Lí thị lung lay sắp đổ, vội đỡ bà: "Nương, chúng ta tìm người tìm hiểu xem là tình huống gì." Trường Khanh nhất định là thấy việc không đúng, cho nên để cho Nhạc An vụng trộm chạy về, báo tin cho mọi người.



Lí thị gật gật đầu: "Đừng để cho nãi nãi con biết tin tức này, sợ bà chịu không nổi."



Nhưng mà đã chậm, Tống nãi nãi cũng biết tin tức, tú tài công chạy tới trước tiên, bản thân ông có công danh, cũng tìm hiểu chút tin tức, hiện tại cũng tới để cùng thương lượng. Tống bà nội lại không có ngất xỉu đi, nghe tú tài công nói: "Trên Huyện bắt được người đầu cơ trục lợi bán muối lậu, thế nhưng ở bên trong lục soát có khế thư của Tế An Đường! Đại tỷ, tỷ suy nghĩ một chút, làm sao khế thư này có thể xuất hiện ở đó đây?" (khế thư: bằng khoán đất)



Tống nãi nãi ngây người trong chốc lát, đột nhiên thì khóc lớn: "Đều là lỗi của ta, ta sinh ra yêu tinh hại người." Thì ra khế thư này vẫn đều do Tống nãi nãi bảo quản: "Ta nói mấy ngày đó sao nó lại đối với ta tốt như vậy, thì ra là đánh chủ ý này, nó không hại thảm Tống gia chúng ta thì nó chưa từ bỏ ý định mà. Phạm tội bán muối lậu chính là tội lớn mất đầu, con trai của ta, tôn tử của ta. Không được, khế thư đó là của ta, ta đi ngồi tù, dù sao ta đã sống đến từng tuổi này rồi, chẳng quan tâm có chết hay không, con trai và tôn tử của ta đều còn trẻ."



Trong lòng Vương Phúc Nhi cũng đau đớn không thôi, Lí thị lại hận muốn cắn thịt của Tống thị, thế nhưng hại Tống gia như vậy: "Nãi nãi, người phải bảo trọng, việc này chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp, cữu công, ngài ở bên ngoài kiến thức rộng rãi, hiện tại chúng ta nên như thế nào làm đây?"



Tú tài công nói: "Hiện tại mọi người cũng không cần hoảng, ta lại tìm người tìm hiểu một chút."



Lí thị nói: "Cho dù là táng gia bại sản cũng phải cứu hai người bọn họ trở về."



Tống nãi nãi nói: "Ta lấy hết toàn bộ đồ ta có ra nữa, chỉ cần Viễn Chí và Trường Khanh bọn họ không có chuyện."



Vương Phúc Nhi nói: "Việc khế thư Tế An Đường ở bên huyện, nói cách khác là Tống thị trộm khế thư của chúng ta, lấy đi cầm cố mượn nợ, hiện tại bị người phát hiện, cho nên sẽ liên lụy đến Tống gia chúng ta. Nếu như có thể tìm được người, chứng minh khế thư kia là Tống thị tự mình đưa đi qua, trách nhiệm của chúng ta cũng sẽ ít đi một nửa." Nàng cũng không kêu Tống thị là cô cô, nếu dám hại chúng ta, vậy còn khách khí làm gì?


"Cha, từ nhỏ thì con tin tưởng, chỉ cần người còn, cho dù là trong tay một văn tiền cũng không có, sẽ không đói không chết người, cùng lắm thì, chúng ta bắt đầu từ đầu. Trước kia con ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, hiện tại lúc này chẳng phải mặc đẹp ăn ngon sao?" Cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu, cái gì cũng không quan trọng bằng người.



Tống Trường Khanh cũng nói: "Đến lúc đó con đi lên núi hái dược liệu, con nhận thức nhiều, nhất định cũng có thể nuôi sống cả nhà!"



Lí thị cũng nói: "Ta cũng sẽ thiêu thùa may vá, cùng lắm thì đến lúc đó ta bán châm tuyến, cả nhà chúng ta cùng một chỗ, khẳng định không đói."



Trong lòng Tống Viễn Chí kích động, nói: "Được, ta đến lúc đó làm một đại phu vân du bốn phương, cũng không sợ thê nhi bị đói."



Ha ha, xem ra mọi người đều có một nghề thành thạo, Vương Phúc Nhi nói: "Đợi lát nữa con đi tìm ta mấy người bên di phụ, ông ấy quen biết nhiều người, có ông ấy bắc cầu giật dây, việc này là dễ làm hơn."



Cũng đúng, dù sao Phúc nhi cũng là một nữ nhân, thật nhiều chuyện không có thuận tiện ra mặt. Bên ngoài cai ngục đang thúc giục, Lí thị và Vương Phúc Nhi lưu luyến không rời mà đi ra ngoài, Vương Phúc Nhi nắm tay Lí thị an ủi nói: "Nương đừng lo lắng, qua không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đi ra thôi."



"Ừ, Phúc nhi con nói không đẩy Tống thị đi ra ngoài, trong lòng ta luôn cảm thấy khó mà an tâm bình tĩnh!"



"Nương, chúng ta cứu cha và Trường Khanh ra trước, sau đó thời điểm thích hợp, để cho người lộ ra chút tin tức cho huyện thái gia, nói cho hắn một chút chuyện của Tống thị, tin tưởng huyện thái gia sẽ có hành động rất nhanh."



Nhìn vào chuyện huyện thái gia có thể đánh Huyện thừa bằng roi ở trước mặt mặt người khác, là có thể thấy được cũng không vừa lòng Huyện thừa này. Hiện tại Tống gia xảy ra chuyện, vị nữ tế Tống gia này thế mà cũng không ra mặt một lần nào, có thể thấy được cũng không phải thứ tốt gì. Có lẽ là sợ Tống thị bị liên lụy vào, chính mình chịu liên lụy theo. Như vậy nếu mọi người đều vô tình, ta cũng vố ý, tin tưởng chỉ cần huyện thái gia biết một tí xíu, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, cũng không tin Tống thị lui tới với tội phạm bán muối lậu, sẽ không có để lại chút dấu vết nào. Mấu chốt là ở chỗ huyện thái gia có biết hay không, còn có truy cứu hay không mà thôi. Lật đổ một Huyện thừa, dù sao cũng có cảm giác thành tựu hơn lật đổ một đại phu ở cái trấn nhỏ đi.



Hết chương 175.