Con Gái Nhà Nông

Chương 3 : Bữa cơm trưa ăn không yên

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Sau khi trở về, Triệu thị đã ngừng chửi đổng, Thích thị tiếp nhận rau dại

Vương Hoa Nhi đưa qua, trước dùng nước sôi nấu chín, vớt lên, sau đó

dùng nước lạnh dội qua bớt nóng, còn nước luộc rau thì thả muối, thả dấm chua, sau đó nhỏ vào ít mỡ nước, như vậy rau dại này coi như đã làm

xong, trước đó còn xào một mâm rau khoai lang, đã đặt ở trên bàn nhà

chính.



Thời điểm Vương Phúc Nhi bưng rau dại trộn đưa đi qua, ông nội và bà nội của nàng đều đã ngồi lên bàn, ông nội Vương Hữu Căn thích uống chút rượu lúc ăn cơm, Vương Phúc Nhi hỏi: “Ông nội, có muốn Phúc

nhi châm rượu cho người không?”



Vương Hữu Căn mặt mày hồng hào

nói: “Phúc nhi thật đúng là đứa bé ngoan, được được được, châm rượu cho

ông!” Tuy rằng đối với nhà lão Tam chỉ sinh nữ nhi không sinh con trai,

trong lòng cũng có ý kiến, nhưng mà thấy đứa cháu gái Vương Phúc Nhi này nhu thuận, hắn cũng yêu thích. (nhà lão Tam, nhà lão Nhị…: đây là cách

xưng hô về con dâu)



Nhưng mà Triệu thị ngồi bên cạnh cũng không

như vậy: “Đi đi đi, một nha đầu lừa đảo, nào có phần cho ngươi ngồi bàn? Cút nhanh đi ra ngoài cho ta.”



Vương Phúc Nhi rất muốn nói,

ngươi cũng là từ nha đầu lừa đảo biến thành lão thái bà bây giờ, nhưng

giờ này nàng không có địa vị, chỉ có thể chịu đựng. Vương Hữu Căn không

quen nhìn lão bà tử mình thế này: “Từ sáng tới tối, ngươi miệng không

mắng thì không được à. Ăn một bữa cơm cũng không yên tĩnh!”



Mắt

thấy Triệu thị vừa muốn bắt đầu chửi đổng, Vương Phúc Nhi chạy nhanh ra

khỏi nhà chính, Vương Hoa Nhi hỏi: “Ông và bà lại bắt đầu cãi nhau?”



Vương Phúc Nhi gật gật đầu, bởi vì ăn mấy trái đào nên bụng còn chưa đói lắm, nhưng mà dù sao cũng không phải món chính, lúc này gia đình bình thường cũng ăn lương thực phụ làm món chính, giống như cơm gạo cũng rất ít rất ít được ăn. Nay lúa mạch sớm đã thu hoạch, nhưng mà bột trắng căn bản

muốn nghĩ cũng không cần nghĩ tới.



Hôm nay cơm trưa chính là cháo ngô bên trong có một ít rau xanh trong vườn, nhìn nước canh suông nhạt

nhẽo, khi nào thì mới có thể ăn được gạo mễ đến no đây. Uống thứ này cái khác thì không nhiều lắm, chỉ là đi nhà xí nhiều lần thôi.
tại chỗ với bọn nhỏ, nàng có thể chịu khổ, nhưng mà không thể để cho bọn nhỏ cũng chịu khổ, đối với hành vi bọn nhỏ tự mình giấu này nọ từ lúc

ban đầu còn răn dạy đến bây giờ cũng im lặng không lên tiếng.



Vương Phúc Nhi cảm thấy nương mình có tiến bộ rất lớn, về sau còn muốn tăng cường nha.



Vương Phúc Nhi ăn nửa cái bánh ngô thì chuyển băng ghế nhỏ ở trong phòng bếp

ra cửa canh chừng, miễn cho có ai đó không cẩn thận đi vào, phát hiện

rồi nói cho bà nội thì không tốt. Dù sao nàng còn nhỏ, ăn cũng không bao nhiêu, mà buổi sáng còn ăn đào.



Không thể không nói, chờ những

người đó đều ăn xong hết rồi mới đến phiên đám người Thích thị, đã không còn thừa bao nhiêu. Cũng may đám người Vương Phúc Nhi có dự kiến trước, bằng không thì phải chịu đói rồi. Vương Đồng Tỏa đi sau cùng, đưa nửa

cái bánh ngô cho Thích thị.



”Nương Cúc nhi, nàng nhanh ăn đi, mấy ngày nay nương vì đối phó chuyện ruộng đất, chờ thêm vài ngày thì tốt rồi.”



Thích thị vội vàng gật đầu: “Cha Cúc nhi, buổi chiều chàng đi trong sông vớt

chút cá đi, ta thấy mặt Phúc nhi cũng đã hõm vào.” Con gái nhỏ của nàng, là đứa nhỏ nhỏ nhất nhà này, nhưng mà lại một chút yêu thương của

trưởng bối cũng không có được, tuổi còn nhỏ, ăn cũng không đủ no, chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.



”Được, dù sao hiện tại lúa cũng

trồng xong rồi, ta lập tức đi.” Vương Đồng Tỏa nói thì làm liền. Khai

báo với cha Vương Hữu Căn, Vương Hữu Căn đáp ứng, Triệu thị còn nói:“Nước trong ruộng cũng không có, ngươi đi bắt cá cái gì, tiểu nha đầu

lừa đảo, làm sao có tinh quý như vậy, nấu cá còn phí củi lửa.”



Vương Thiết Tỏa nghe được, lập tức tiếp lời nói: “Nước trong ruộng để con đi

canh, tháo xong rồi con đi kiếm chút củi lửa trở về!”



Triệu thị bị lão nhân chặn lời, tức giận đến trực tiếp về phòng.



Vương Phúc Nhi cảm thấy bà nội mình khẳng định thịnh nóng tính, một ngày lại

một ngày không phải cãi nhau thì chính là tức giận, thật sự là làm khó

bà. Nhưng mà, cha đi bắt cá, buổi tối có thể uống canh cá, suy nghĩ một

chút liền chảy nước miếng.