Con Gái Nhà Nông

Chương 30 : Về tiền sính lễ

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



Buổi tối Triệu thị khóc với Vương lão đầu: "Bản thân ta nuôi khuê nữ, ta cũng không làm chủ được, một đám cánh đều cứng rắn rồi, cũng xem thường người làm nương ta."



"Ngươi nói ngươi xem, chuyện này vốn rất đơn giản, ngươi không nên làm cho phức tạp, giờ ta và ngươi cứ nói cho rõ ràng đi. Rốt cuộc ngươi là vì bọn nhỏ không nghe lời ngươi nói mà mất hứng, hay là vì không hài lòng Hà Hoa gả cho Gia An đây?"



Triệu thị nghẹn lại, Vương lão đầu tiếp tục nói: "Nếu nói bọn nhỏ không nghe lời ngươi nói, như vậy mấy chục năm qua, chỉ cần là chuyện ngươi để ý, mọi người có ai không nghe? Về chuyện thứ hai ngươi không hài lòng gả Hà Hoa cho Gia An, hôm nay bà mối kia cũng nói, Gia An là người đoan chính, lại là con trai độc nhất, có nhà có phòng ở, đất đai tài sản đều là của Gia An. Lại nói bây giờ Gia An còn lên núi săn thú, ngươi xem nhà lão Tam thường thường có thể được ăn thịt, còn không phải công lao của Gia An? Ngươi gả khuê nữ qua đó, về phương diện ăn ở khẳng định sẽ không thiệt thòi, hơn nữa còn có thể có tiền trong tay. Ta nghe lão Tam nói, thân gia (xui gia) người ta năm nay đều giữ lại lúa gạo, cũng là vì trong tay có tiền nhàn rỗi, không cần bán lúa. Ngươi nói một chút xem tình huống so sánh với chúng ta, còn không biết tốt hơn bao nhiêu đâu? Còn có một chuyện nữa, không phải ngươi vẫn nói muội tử nhà lão Tam có bản lĩnh sao? Nếu Hà Hoa gả qua đó, không phải thành em dâu của nàng ấy sao, nhiều điểm tốt như vậy, sao ngươi không nhìn thấy đây? Cố tình chỉ vì hơn thua một lời nói, đòi chết đòi sống. Còn có, quan trọng nhất là, ta xem như đã nhìn ra, là Hà Hoa chúng ta muốn gả cho Gia An người ta, ngươi còn cho rằng là Gia An người ta không phải khuê nữ chúng ta thì không cưới sao. Đến lúc đó nháo cho thất bại, Gia An người ta vẫn là có thể cưới được tức phụ (vợ), vậy Hà Hoa chúng ta phải làm sao?"



"Hắn cũng đã tới cửa cầu hôn rồi, còn muốn cưới người khác?" Triệu thị oán hận nói, Vương lão đầu nói chuyện cả buổi, cũng làm cho trong lòng Triệu thị buông lỏng không ít nên nói: "Vậy được rồi, ta biết ngươi là người phân rõ phải trái, cũng may ta đã nói cùng nhà lão Tam, chúng ta cứ chờ có một nữ tế (con rể) tốt đi." Vương lão đầu đã nói xong việc này rồi, liền nằm xuống ngủ, nhưng Triệu thị thì lăn qua lộn lại không ngủ được.



Ngày hôm sau Vương lão đầu lại nói chuyện một hồi với lão Tam và nương tử lão Tam, sau đó hai người đi Thanh Sơn thôn. Vương Phúc Nhi nghĩ, việc này thật đúng là thành công. Triệu thị nghĩ cũng phải nói một tiếng với nương tử Chu đồ tể, dù sao việc này đã không thành. Ai biết lúc đi gặp nương tử Chu đồ tể, nương tử Chu đồ tể trực tiếp chặn người ngoài cửa, sắc mặt cực kỳ khó coi, miệng còn nói: "Cháu trai của ta cũng không phải không cưới được nương tử, ngươi cho là khuê nữ nhà ngươi là bảo bối sao, còn không phải lớn như vậy cũng không có ai coi trọng, ta có lòng tốt giới thiệu cho ngươi, mà các ngươi lại đùa giỡn ta."



Triệu thị cũng tức giận, nhưng mà bà không có mắng chửi ở bên ngoài, nén giận trở lại tiểu viện Vương gia, đối với đám người Vương Phúc Nhi chính là vừa thấy là chửi loạn.



"Nãi nãi (bà nội) uống lộn thuốc đi." Vương Hoa Nhi nói.



Vương Phúc Nhi nói: "Nãi nãi là giận chó đánh mèo, chúng ta coi như không có nghe thấy là được, đại tỷ, nhị tỷ, muội đi qua nhà tú tài công một chuyến."
"Nếu không, ta đi hỏi mượn Gia Mẫn một ít?" Hồ thị nói, khi bà bán vòng tay tiền cũng mới được hai lượng, còn một ít hoa tai, hơn nữa bình thường tích lũy chút tiền, tổng cộng cũng mới ba lượng. Mặt khác cưới dâu không cần phải chỉ có bức tường trắng hả, không cần mời khách ăn cơm à, còn phải làm quần áo mới cho con, ít nhất còn phải bốn lượng bạc mới đủ. Thật sự là sầu chết người.



"Chỗ Gia Mẫn là tiền của Khương gia, tuy rằng nữ tế (con rể) không ngại, nhưng mà chúng ta cũng phải chú ý. Ta thấy thế này đi, nếu thật sự không được nữa, thì chúng ta bán lương thực đi. Người ta đưa một khuê nữ cho chúng ta làm con dâu, về sau sinh đứa nhỏ cũng là họ Thích, ta lại chỉ có một đứa con trai này, nàng muốn bốn lượng thì bốn lượng đi."



Thích Lão Hán cũng dự định nếu mà không được nữa, thì bán một mẫu ruộng, nhưng mà vậy thì đau lòng. 



Thích thị cũng bớt chút thời gian lấy ra sáu trăm văn tiền nhà mình để dành đưa về nhà mẹ đẻ, biểu đạt tâm ý. Hồ thị và Thích Lão Hán đều nói: "Con còn có ba đứa nhỏ, chúng ta cũng biết rõ tiền này của con có được cũng không dễ dàng, nhanh chóng cất lại đi. Chúng ta bên này cũng sẽ nhanh chóng gom đủ, hiện tại Gia An mỗi ngày đều có thể bắt được ba bốn con gà rừng, chúng ta bán ba con, để lại một con, đến thời điểm làm tiệc rượu, sẽ không cần mua thịt, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền. Mau mau cất tiền vào, bằng không cha và nương đều sẽ tức giận."



Mà Thích Gia Mẫn lại là không hài lòng đối với Triệu thị kia, do đó đối với Vương Hà Hoa cũng không hài lòng. Hơn nữa lần này Triệu thị lại công phu sư tử ngoạm, lại càng cực kỳ không vừa ý, nhưng mà cho dù không vui lại không vừa ý, thì vẫn tặng hai lượng bạc trở về: "Cha, nương, hai người cầm đi, coi như con tặng lễ cho đệ đệ thành thân là được, ài, hiện tại nói gì cũng chậm, nếu sự tình cũng đã đến nước này rồi, chỉ có thể làm tốt hôn sự thôi. Nhưng mà về sau thành thân rồi, hai người cũng đừng lại bị lão thái bà kia tính kế nữa."



Hồ thị nói: "Tiền này của con thì nương nhận lấy, tình huống trong nhà con chúng ta cũng biết, nhận lấy một lượng bạc thôi, còn lại thì con cất đi, ta cũng không nói nhiều cái gì, tóm lại trong lòng cha nương đều biết, Triệu thị cũng chỉ được có lúc này đây thôi, về sau nhà chúng ta cũng không phải tiền trang (ngân hàng tư nhân), nên thế nào thì sẽ là thế ấy, con đừng quan tâm."



Cũng may vận của khí Thích Gia An đủ tốt, để cho hắn bắt được một con lợn rừng, nặng khoảng hai trăm cân, được một tửu lâu thu mua toàn bộ, được năm lượng bạc, vậy là lập tức cái gì cũng đều đủ, sau đó tặng tiền sính lễ đi qua, thế này Triệu thị mới cảm thấy mỹ mãn.



Lại nghe nói là bản thân nữ tế tương lai của mình kiếm được, trong lòng lại đắc ý, nghĩ tới về sau có thể thơm lây, trong lòng càng ngây ngất. Mà Vương Mai Hoa lại có chút ghen tị. Nhớ tới năm đó thời điểm mình xuất giá, thì sính lễ chỉ có một lượng bạc, nương cho đồ cưới cũng cực kỳ khó coi. Hiện tại cuộc sống của mình cũng quá không tốt, trượng phu lại là người không có bản lĩnh. Bây giờ tiểu muội tìm nam nhân có bộ dáng tốt, còn có một thân bản lĩnh, trong nhà chỉ có một mình. Người ta vừa ra tay chính là bốn lượng bạc, nghe nói là đánh một đầu lợn rừng cũng bán được năm lượng bạc, về sau khẳng định cuộc sống sẽ rất tốt, vì sao mình lại không có số mệnh tốt như vậy đây?