Con Gái Nhà Nông

Chương 42 : Tiết Nguyên tiêu kinh hồn

Ngày đăng: 23:03 20/04/20


Editor: ChieuNinh



"Trong trấn này có con phố nào mà ta chưa từng đi qua? Yên tâm, đi theo ta tuyệt đối sẽ không đi lạc!" Tống Trường Khanh kéo kéo nói.



Thật sự là tiểu tử thúi! Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh trốn ở góc phòng, thời gian qua thật lâu, nơi này mới an tĩnh lại, không phải là không thể đi, mà là thật sự rất rối loạn, hai đứa nhỏ, nếu đi theo dòng người, khẳng định sẽ bị chen lấn chết đi.



"Hiện tại người đi không sai biệt lắm rồi, bổn thiếu gia đưa ngươi về nhà." Tống Trường Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Lần này là ta giúp cho ngươi, đến lúc đó ngươi cần phải báo đáp cho ta đó."



"Cái gì hả, là ta giúp cho ngươi đi, chạy tới chỗ này trốn là ta nói đó." Còn bổn thiếu gia, hay nhỉ!



"Ặc, vậy lần này quên đi, chúng ta huề nhau, ta đưa ngươi về nhà." Không nói bổn thiếu gia nữa, kỳ thật hắn cũng hiểu được xưng là bổn thiếu gia không được tự nhiên, nhưng mà hắn vốn lại có tính tình khó chịu này. 



"Ủa? Đó là cái gì?" Tống Trường Khanh giật mình nói.



Vương Phúc Nhi nhìn sang, không thấy thì không biết, vừa nhìn liền bị dọa nhảy dựng: "Nhanh trốn đi! Nhanh!" Vương Phúc Nhi lôi kéo cánh tay Tống Trường Khanh liền núp vào, Tống Trường Khanh còn muốn mở miệng, Vương Phúc Nhi trực tiếp lấy tay ngăn chặn: "Đừng nói nữa, cẩn thận bị bắt đi mất!"



Ba người ôm hai đứa bé vội vàng chạy tới bên sân khấu kịch, vậy thì cũng không kỳ quái, kỳ quái là hai đứa bé kia cũng đều không có một chút động tĩnh nào, bộ dáng giống như là hôn mê, chẳng lẽ đây là quải tử trong truyền thuyết?



"Này" Tống Trường Khanh tách tay Vương Phúc Nhi ra nói: "Làm sao không cho ta nói chuyện?" Giọng nói của hắn cũng hạ thấp.



Vương Phúc Nhi cũng nhỏ giọng nói: "Ta nghe a di nói, thời điểm tiết Nguyên tiêu, thật nhiều quải tử đều thừa dịp hỗn loạn đi ra ôm tiểu oa nhi đi. Ngươi xem bộ dạng mới vừa rồi của bọn họ, một chút cũng không giống như là người nhà hai đứa bé kia, khẳng định có vấn đề!"




"Ta đi tìm bộ khoái đi! Cho dù phải dùng nhiều tiền, cũng phải tìm được Phúc nhi trở về!" Hai mắt Thích Gia An đỏ bừng.



"Phúc nhi nhất định không có việc gì, nói không chừng nó đang trốn tránh ở góc nào đó, trên trấn này nó không quen thuộc, chúng ta cẩn thận tìm, nhất định có thể tìm được!" Không biết là a di đang thuyết phục bản thân mình hay là đang thuyết phục người khác. Nghĩ đến đứa nhỏ đáng yêu như vậy cứ như vậy mà không còn, còn không phải lóc thịt khoét tim của đại tỷ sao. Đại tỷ lại sắp lâm bồn, vạn nhất chịu không nổi, nàng thật sự không dám tưởng tượng, nói không chừng một gia đình cứ như vậy mà tan tác!



Đều phải trách mình, gọi bọn nó đi nhìn hội đèn lồng làm cái gì, bây giờ lại xảy ra chuyện!



"A di! Cữu cữu!" Vương Phúc Nhi lớn tiếng kêu!



"Ta nghe được tiếng của Phúc nhi!" A di vội nói: "Thật sự!"



Vương Phúc Nhi thấy ngã tư đường quen thuộc, tường viện quen thuộc, cho nên kích động kêu lên, kết quả một đám người đều chạy vội tới: "Là Phúc nhi! Thật sự là Phúc nhi!" A di lập tức chạy tới, ôm lấy Vương Phúc Nhi từ trong lòng Tống Viễn Chí: "Cái đứa nhỏ nhà ngươi, ngươi đi đâu vậy hả, có biết mọi người đều sốt ruột hay không?"



Cữu cữu Thích Gia An cũng kích động không thôi, nhưng mà hắn và Khương di phu đều biết Vương Phúc Nhi có thể trở về, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với nam nhân trước mặt này. Vì thế đi tiếp đãi đối phương, còn lại mấy đứa nhỏ đều vây quanh Vương Phúc Nhi. 



"Ngươi chạy loạn cái gì hả, chạy loạn!" Vương Hoa Nhi vừa khóc vừa đánh phía sau lưng Vương Phúc Nhi.



"Nhị tỷ, đau quá, tỷ đừng đánh! Muội không có chạy loạn!" Vương Phúc Nhi thật là giải thích không xong mà.



Vương Cúc Nhi cũng lôi kéo tay Vương Phúc Nhi, a di thì ôm người vào trong phòng, Khương Điền và Khương Lỗi cũng đi vào theo. Thế này Vương Phúc Nhi mới kể lại mọi chuyện mình gặp phải với mọi người. Đương nhiên chuyện theo dõi quải tử, nàng cũng không nói gì, sợ mấy người a di lại mắng mình. Kỳ thật chuyện kia là Tống Trường Khanh kéo mình đi, không liên quan tới nàng mà.