Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 1 : Nói với Tống Kim Triêu, bà đây đã đá hắn

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Dịch: Bảo Bối Dịch Dương



Beta: Nhan Thụy Vy



Bóng đêm trôi qua, tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống sàn nhà. Đứng ở trước cửa sổ, chờ gió thổi bay mùi khói thuốc trên cơ thể, Tống Kim Triêu mới quay người, nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.



Trong khi mơ màng, bụng dưới xuất hiện một cơn đau, Lục Niệm Niệm giãy dụa quấn chặt chăn, lông mày cau chặt. Người đứng phía sau dang tay ra, cẩn thận ôm cô vào lòng, tay đặt ở dưới bụng của cô và nhẹ nhàng xoa. Hơi ấm lòng bàn tay, thấm vào làn da mát mẻ và non mịn của cô gái, từng chút từng chút một tỏa ra hơi ấm thấm vào lòng của cô. Cơ thể cuộn tròn trong lòng người đàn ông như một cô mèo, sau đó cơn đau giảm dần, cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, Lục Niệm Niệm theo bản năng, vô thức co rút vào người đàn ông hơn, đầu rúc vào trong ngực người đó. Ngay cả khi cô bất tỉnh, Lục Niệm Niệm vẫn không cưỡng lại sự tồn tại của anh, trong tiềm thức sự ỷ lại vào anh vẫn không thay đổi.



Tống Kim Triêu coi cô như một đứa trẻ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô cũng không có động tác gì thêm.



Lặng lẽ nhìn cô một lúc, ngón tay cái đặt trên lông mày của cô.



Trước đây anh hiếm khi thấy cô cau mày. Dường như mọi sự phiền nhiễu đều không thể làm phiền cô.



Nhưng hiện tại thì khác, anh luôn thấy vẻ mặt cau có của cô.



Tống Kim Triêu ngồi ôm cô ngủ, di động trên bàn vẫn đang đổ chuông, anh cầm điện thoại lên, 30 cuộc gọi nhỡ, 40 tin nhắn.



Mặt không biểu cảm buông di động xuống, lần nữa ôm chặt người trong lòng.



Đôi môi mỏng mềm mại của người đàn ông, nhẹ nhàng liếm cổ của cô gái, hơi thở mát lạnh nhẹ nhàng chạy trên làn da của cô, cuối cùng nụ hôn dừng trên đôi môi đỏ.



Im lặng một lúc, Tống Kim Triêu thay Lục Niệm Niệm đắp chăn, nhẹ nhàng rời giường.



Những ngày cuối thu không lạnh lắm nhưng Lục Niệm Niệm rất sợ lạnh, trước khi mùa đông đến, áo len đã được chuẩn bị từ sớm, luôn được Tống Kim Triêu nhắc chú ý giữ ấm.



Điều hòa trong phòng được chỉnh tăng lên mấy độ, anh nhìn người đang ngủ trên giường, Tống Kim Triêu cũng không dừng lại, quay người bỏ đi.



Khi Lục Niệm Niệm thức dậy, bụng không còn đau, thế mà vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, khiến cô cảm thấy có sự thay đổi rất lớn.



Cô cau mày, môi mím chặt, mắt dán chặt vào bức tranh trên tường.



Đó là những chữ cô viết.



Lúc còn trẻ, không biết gì đem nó tặng cho Tống Kim Triêu. Góc cuối của bức tranh có một con rùa.



Đây là nhà của Tống Kim Triêu.



Nhận ra điều này, tim của Lục Niệm không thể nào kiểm soát được đập liên hồi.



Hôm qua người mang cô về là anh?



Nhưng cô nhớ rõ, có người chạy tới ôm cô, người đó cao gầy, còn rất nhã nhặn, còn đeo kính.



Tống Kim Triêu từ trước đến nay đều không đeo kính, tướng mạo dịu dàng nữ tính, không phải dạng nhã nhặn.



Lục Niệm Niệm tự dưng thấy ủ rũ,trên người là bộ áo ngủ mới, đột nhiên nhớ ra điều gì, cô vén chăn nhìn xuống, tức khắc mặt liền chuyển sang màu đen.


Khi Tống Kim Triêu lo lắng bất an, sẽ làm động tác này.



Keon không nhịn được nhìn hắn, tướng mạo người đàn ông vạn người mới chọn được một người, là người đàn ông đẹp trai nhất trong số người Trung quốc mà Keon từng gặp.



Tống Kim Triêu da dẻ rất trắng, ngũ quan cũng đặc biệt tinh xảo, chỉ có cái mặt kia, giống băng ngưng tụ, trầm lạnh xa cách, tránh xa người ngàn dặm.



Giờ khắc này càng thêm một tầng mù mịt.



Tống Kim Triêu nhìn tin nhắn Phương Ngọc gửi tới, lông mày càng nhíu chặt.



Tiếp theo là tin nhắn của Lục Niệm Niệm.



Anh nhìn qua tin nhắn, có thể tưởng tượng được, dáng vẻ khi tức giận đến xù lông của cô gái.



Trên màn hình lần nữa hiện lên nội dung tin nhắn mới.



Niệm niệm: Anh nói, Anh có phải thằng khốn không?



Tống Kim Triêu không do dự, vội vã trả lời: Em nói đúng là đúng.



Lúc này Lục Niệm Niệm ngồi trên xe taxi, nhìn chằm chằm tin nhắn được gửi tới, trong lòng càng khó chịu, viền mắt có chút chua xót.



Niệm niệm: Rốt cuộc khi nào anh mới gặp tôi?



Mày Tống Kim Triêu càng nhíu chặt, sau đó nhắn lại: Rất nhanh.



Lục Niệm Niệm hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin.



Thời gian trôi qua lâu như vậy, người của anh đều đã xuất hiện,chỉ có anh ta là chưa thấy mặt. Lục Niệm Niệm tức giận, tốc độ gõ trên màn hình càng nhanh, nội dung là:



Anh đi chết đi.



Vốn định gửi đi, lại cảm thấy không thích hợp, cô xóa dòng chữ chướng mắt kia, đổi thành: “Anh cút đi, vĩnh viễn đừng để tôi thấy anh.”



Dưới tin nhắn, cô còn chưa hết giận, lại bổ sung một câu: Bằng không gặp anh một lần, đánh anh một lần!!!



Sau một phen tin nhắn oanh tạc, Lục Niệm Niệm lần thứ hai đem số điện thoại của Tống Kim Triều kéo vào danh sách đen.



Trên máy bay, Tống Kim Triêu nhìn ba dấu than, biểu hiện tối tăm.



Anh có thể đoán được, Niệm Niệm lần nữa kéo anh vào danh sách đen. Tống Kim Triêu dựa vào ghế ngồi, mắt lim dim, lông mày tinh tế



Thở dài một hơi.



“Hình như mọi việc tôi làm đều khiến cô ấy đau khổ.”



Giọng của anh rất thấp, giống như nói cho chính mình nghe.