Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 14 : Cậu so với tớ còn xinh đẹp hơn

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Lục Niệm Niệm ở trong phòng sách luyện chữ, cửa sổ phòng sách trong suốt có thể nhìn ra bên ngoài, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn Tống gia.



Tuy rằng có chút xa, nhưng có thể quan sát rõ ràng.



Ông Tống phòng bên cạnh thỉnh thoảng sẽ tới nhìn một lần, nha đầu này bình thường đều chạy nhảy bên ngoài, có con gái nhà ai giống cô?



Thật giống như ở nơi hoang dã, thả ra là chạy giống như ngựa hoang.



“Từ “Tống” viết không tồi”



Ông Lục oán hận rồi lại oán hận, một chút khen ngợi cũng không có.



Lục Niệm Niệm mỉm cười, chỉ vào chữ “Kim” bên cạnh, kiêu ngạo nói: “Chữ này cũng không tệ chút nào”



Ông Lục chấp tay sau lưng, ánh mắt nhìn qua, nhìn chữ “Triêu”, từ này làm cho mắt ông sáng lên.



Mỗi một nét bút trên giấy, từng nét, đều mạnh mẽ hữu lực.



Có thể thấy người hạ bút trong lòng đã dự định, viết như khói mây, vừa mềm mại mà tinh tế.



Đôi mắt ông Lục đen thui để lộ ra tia đắc ý, đến khi ánh mắt hướng về chỗ khác, hiển nhiên lại thể hiện thái độ tạm hài lòng.



“Còn không luyện tập tốt, chung quy là đệ tử sau cùng”



Ông Lục buông lời như vậy, Lục Niệm vội vã cúi đầu, nhìn ba chữ viết tốt nhất, trong lòng có chút mùi vị hài lòng.



Vì đón Tống Kim Triêu về nhà, Lục Niệm Niệm đặc biệt mua một khối Rubik hình lục giác, còn có đĩa nhạc cô cất kỹ đã lâu.



Cả một ngày, Tống Kim Triêu không có trở về.



Lục Niệm Niệm có chút hoài nghi lời nói của cậu, trong lòng cô cực kỳ lo lắng, hai người đàn ông cường tráng mặc áo đen bên ngoài phòng bệnh của cậu.



Nếu như bọn họ không buông tay, Tống Kim Triêu chân tay gầy gò, làm sao có thể đánh được bọn họ.



Lục Niệm Niệm đột nhiên nhận thức được điều gì, cho Thất Hỉ ăn xong, cô mang theo hai chiếc đèn pin, cùng một cây gậy gỗ nhỏ, dự định đến bệnh viện.



Cô có vũ khí, còn có Taewondo cấp độ 6.



Lúc định đi, đèn xe ô tô chói mắt từ xa chiếu tới.



Ánh sáng chói mắt buộc Lục Niệm Niệm phải lấy tay che mắt.



Hai chiếc xe ô tô màu đen, một trước một sau tiến vào cửa Tống gia, cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuống xe.



Cậu thiếu niên mang theo tia sáng, áo ngắn màu đen, quần dài màu đen,thân hình thon gầy, cao lớn, thẳng tắp mạnh mẽ.



Cậu đứng ở đó, ngoảnh mặt về phía Lục Niệm Niệm, ánh mắt lành lạnh.



Nhìn rõ đó là Tống Kim Triêu, tim Lục Niệm Niệm đập rộn ràng.



Cô gái nhặt cây gậy, chạy thẳng đến chỗ cậu.
Điều này làm cho Tống Kim Triêu cả người không thoải mái, mày anh tuấn chau lại.



Rất rõ ràng, người đàn ông ăn mặc lòe loẹt kia căn bản không hấp dẫn được sự chú ý của cậu.



Lục Niệm Niệm bỗng nhiên dựa sát vào, ánh mắt dịu dàng rơi trên mặt cậu, thần sắc nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá cậu.



“Hôm nay, mặt của cậu khỏi rồi.”



“So với thần tượng của tớ còn đẹp trai hơn.”



Lục Niệm Niệm giống như khích lệ, vỗ vỗ bờ vai cậu.



Bởi vì bị cô đụng chạm, lưng của cậu thiếu niên thẳng tắp, căng thẳng thành một đường thẳng.



Biểu tình lành lạnh cũng vì lời nói của cô, dịu đi mấy phần.



“Điều quan trọng không phải là nhan sắc, anh ấy hát rất hay!”



Tư duy của Lục Niệm Niệm nhảy nhót lợi hại, hai ba câu liền đem người thần tượng đó trên người.



Tống Kim Triêu lẳng lặng nghe cô nói, môi mỏng mím thành một đường, vẻ mặt tối đi không rõ, tâm trạng không vui.



Người bên cạnh đẩy quyển vở bài tập đến trước mặt cô, Lục Niệm Niệm bất đắc dĩ đẩy thần tượng qua một bên.



“Đúng rồi, mấy ngày nữa tớ khai giảng rồi.”



Lục Niệm Niệm sửa đề bài sai, tùy tiện lật qua các trang sau, còn rất nhiều đề bài chưa làm xong.



“Bài tập khẳng định không làm xong.” Cô chớp mắt nhìn cậu.



Tống Kim Triêu không lên tiếng.



“Nếu như thời gian có thể quay ngược lại mới nghỉ hè thì tốt rồi.”



“Tớ nhất định trước hai tuần lễ đem bài tập làm xong!”



Tống Kim Triêu liếc mắt, nhìn cô, rất rõ ràng, cậu không tin.



“Không làm xong, hậu quả rất nghiêm trọng.”



Lục Niệm Niệm bắt đầu nhổ nước bọt giáo viên trong trường, nhớ tới thầy giáo đầu trọc môn vật lý, trong lòng sợ hãi một trận.



Cô vội vã từ trong đống sách rút ra quyển bài tập vật lý, lật qua lật lại, còn chưa bắt đầu làm.



Sờ lên đống bài tập dày đặc, sắc mặt Lục Niệm Niệm khó coi, trái tim tức khắc thắt lại thành nút.



Hai người chỉ trầm mặc, Tống Kim Triêu lại không nói gì, ánh mắt ngẫu nhiên hướng về phía cô, cô gái bên cạnh giống như con sóc, đã tạo phiền nhiễu cho cậu.



Một lát sau, phiền nhiễu của Lục Niệm Niệm qua đi, ngón tay tinh tế duỗi ra, nhẹ nhàng kéo góc áo Tống Kim Triêu