Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 19 : Lúc nãy, có người sờ tai của cô ấy

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Lục Niệm Niệm tới trường, chuyện đầu tiên làm chính là tìm Cố Miểu chép bài.



Trần Tương Xán chở cô tới cổng trường học, Cố Miểu cũng nhìn thấy.



Đem bài tập đưa cho Lục Niệm Niệm, Cố Miểu biểu hiện có chút ủ rũ: “Niệm niệm, Trần Tương Xán hôm nay đạp xe chở cậu.”



Lục Niệm Niệm quay đầu, từ trong hộp bút lấy ra một chiếc bút nước màu đen, thuận tiện ừ một tiếng.



“Cậu biết không? Cả kỳ nghỉ hè tớ đều không có gặp cậu ấy!”



Ngày hôm nay cô  cố ý thức dậy rất sớm, đợi ở giao lộ gần nửa tiếng, vì cho rằng có thể gặp được Trần Tương Xán, kết quả tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, cô  mới nhìn thấy, người mình thầm mến chở bạn tốt của mình, cùng tiến vào cửa trường học.



“Hôm nay là khai giảng, sau này cậu tuyệt đối mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy.” Lục Niệm Niệm lần thứ hai quay đầu lại, cầm bút xóa.



“Sau này cậu đừng ngồi xe đạp của cậu ấy, người khác sẽ hiểu lầm.”



Cố Miểu rõ ràng mối quan hệ của hai người, không đến nỗi suy nghĩ lung tung, nếu là người khác, hai người thường đi chung với nhau, người không hiểu rõ tình hình đều suy đoán, Trần Tương Xán cùng Lục Niệm Niệm đang yêu nhau.



“Xe đạp của tớ mất rồi, cho nên thuận tiện mới đi nhờ xe.”



Lục Niệm Niệm nói xong, không yên lòng quay đầu lại nhìn cô.



“Có phải cậu ghen không?”



Cố Miểu trong lòng phiền muộn gật đầu.



“Niệm Niệm, nếu như tớ theo đuổi Trần Tương Xán, cậu cảm thấy hy vọng có lớn không?”



Lục Niệm Niệm đột nhiên quay đầu lại, hai mắt lóe sáng: “Cậu rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi!”



“Đương nhiên tâm động không bằng hành động!”



Trần Tương Xán người này, tuy rằng tính khí có chút xấu xa, nhưng lớn lên đẹp trai, cùng Cố Miểu ôn nhu đứng chung, rất xứng đôi!



Không ngờ tới phản ứng của Niệm Niệm lại lớn như vậy, Cố Miểu ngại ngùng cười, một chút khó chịu trong lòng tan thành mây khói.







Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn vật lý, cường đầu trọc mang theo cặp kính mắt, chậm rì rì bước tới bục giảng, mặt không cảm xúc tuần tra một vòng, môi dày khẽ mở.



“Đem bài tập hè chuyển qua đây.”



“Không mang với không làm xong, tự mình đứng ra ngoài.”



Nói xong, cường đầu trọc nắm thước kẻ trong tay, hướng hành lang bên ngoài phòng học chỉ chỉ.



Lục Niệm Niệm lật tung cặp sách, cuối cùng mới nhớ tới, vở bài tập để ở nhà Tống Kim Triêu.



Trong phòng học, ngẫu nhiên có một hai người bước ra, vô cùng tự giác mang theo sách giáo khoa đi ra ngoài.



Lục Niệm Niệm là nữ sinh duy nhất, khi cường đầu trọc đi tới bên cạnh, thầy giáo dường như đã sớm đoán được, cô sẽ đứng ra ngoài.



Chóp mũi chỉ hận rèn sắt không thành thép hừ một tiếng.







Hai, ba giờ chiều, mặt trời bên ngoài chiếu thẳng đầu, ánh mặt trời gay gắt xuyên thấu qua cửa sổ, trực tiếp chiếu vào, vừa vặn chiếu vào vị trí Lục Niệm Niệm đang đứng.
Trần Tương Xán trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí nặng nề, giống như tràn đầy tâm sự.



Lục Niệm Niệm cười hì hì ngẩng đầu, vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu, tiêu tan đi hiềm khích trước đó, hai người bọn họ vẫn là anh em tốt!



Mắt cậu con trai lóe sáng, đáy mắt sóng ngầm lưu động.



Giây tiếp theo, Trần Tương Xán tới gần cô, môi mỏng gần kề cô  bên tai, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm dái tai cô, sau đó hét to: “Không cho phép thích Tống! Kim! Triêu!”



Giọng đàn ông vừa chói tai vừa kích động hét lên, giống như một cái búa, chọc thủng màng nhĩ, Lục Niệm Niệm chấn động đến mức lỗ tai đau, đẩy cậu ra, khuôn mặt nhỏ nhất thời đỏ bừng lên.



Rống xong, cũng mặc kệ cô có thể đáp ứng hay không, Trần Tương Xán giẫm chân một cái, đạp xe như bay giống như chạy trốn.



Chỉ có cậu biết, lúc nói lời này, tim của cậu muốn nhảy ra ngoài.



Trơ mắt nhìn bóng lưng kia biến mất ở ngã rẽ, Lục Niệm Niệm điên lên giậm chân, quai hàm bạnh ra, giống Marmota (1).







Việc đầu tiên về tới nhà, Lục Niệm Niệm buông cặp sách liền đi tìm Tống Kim Triêu, bài tập vật lý của cô vẫn ở chỗ cậu.



Bước vào Tống gia, là dì giúp việc Tống gia thay cô mở cửa, mà trong phòng khách có mấy người đứng, mặc âu phục màu đen, giống như vệ sỹ.



Toàn bộ không khí đều chìm trong không khí yên tĩnh quỷ dị.



Lục Niệm Niệm trong lòng nghi hoặc, chạy lên lầu, đi tìm Tống Kim Triêu.



Lúc nhìn thấy Tống Kim Triêu, cậu đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, lưng dài thẳng tắp, bình tĩnh nhìn phía ngoài cửa sổ.



Lục Niệm Niệm nghi hoặc, nhỏ giọng kêu một tiếng: “Kim Triêu?”



Cậu đứng yên tại chỗ một lúc, lát sau, mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía cô.



Ánh tà dương rơi vào cậu mặt, ánh sáng với bóng hình cậu chồng lên nhau, phác họa sâu sắc vẻ ngoài anh tuấn của cậu thiếu niên, lúc sáng lúc tối.



Lục Niệm Niệm sửng sốt một chút, nhanh chóng bình tĩnh, đáy mắt lóe lên ánh sáng lung linh.



“Kim Triêu, cậu hôm nay đẹp trai quá đi.”



Mặt cô gái trắng không tỳ vết, đón ánh sáng, nụ cười điềm tĩnh giống như mặt hồ trong vắt không gợn sóng, sinh động lại chói mắt.



Tống Kim Triêu đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía gò má của cô.



Đôi tai cô gái trắng xen chút hồng, dái tai rõ ràng, cân xứng khéo léo.



Vừa nãy, có người sờ soạng dái tai cô.



Tống Kim Triêu không nói một lời đến gần cô, môi mỏng hơi mím, đôi mắt u ám, trong mắt u ám mang theo khí lạnh.



Lục Niệm Niệm nín thở, ý thức được Tống Kim Triêu khác thường, đáy lòng mơ hồ cảm thấy bất an.



“Kim Triêu, cậu sao vậy...”



Vừa dứt lời, cậu thiếu niên cụp mắt, một tay nắm chặt cổ tay cô, giống như muốn bóp vỡ xương của cô, đột nhiên xuất hiện một nguồn sức mạnh, đem cô mạnh mẽ áp vào trong ngực cậu.



(1) Marmota là một chi động vật có vú trong họ Sóc, bộ Gặm nhấm. Chi này được Blumenbach miêu tả năm 1779. Loài điển hình của chi này là Marmota marmota Linnaeus, 1758