Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 24 : Nhìn cô ấy cùng người khác tiếp xúc, tôi muốn giết cô ấy

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Từ lúc bị Tống Kim Triêu thái độ xấu xa đuổi khỏi cửa, Lục Niệm Niệm vô cùng có khí phách, hai ngày trôi qua cũng không thèm tới tìm cậu.



Trong lòng cô nghĩ, nên để tên đó có một khoảng thời gian bình tĩnh lại, có lẽ khoảng hai ba ngày là đủ.



Trong khoảng thời gian đó trong lòng Lục Niệm Niệm trải qua vô số lần đấu tranh. Cuối cùng cô không có dũng khí đi tìm cậu. Nếu như lần nữa bị Tống Kim Triêu đuổi ra ngoài, cô tức giận, không nhịn được, sợ nhất động thủ đánh cậu thì phải làm sao.



Lục Niệm Niệm sợ nhất phản xạ có điều kiện của mình.



Cuối cùng thời gian cũng nhanh chóng tới thứ bảy, đã bốn ngày trôi qua, sáng sớm Lục Niệm Niệm đã tới tìm Tống Kim Triêu.



Người mở cửa là dì giúp việc Tống gia, hai người già dường như không có ở nhà, trong phòng khách có mấy người vệ sỹ, xung quanh yên tĩnh.



Không khí ảm đạm lại ngột ngạt, giống như bị bao phủ bởi sương mù.



Nghe cô gái trước mặt nói tới tìm tiểu thiếu gia, vẻ mặt dì giúp việc lập tức trở nên căng thẳng, bà bất an nhìn cánh cửa phòng trên tầng 2 vẫn luôn đóng chặt, sau khi do dự nói với Lục Niệm Niệm: “Cô bé, hay là cháu về đi”



Lục Niệm Niệm nghi ngờ: “Tại sao?”



Ngữ khí của dì giúp việc rõ ràng có chút dè dặt: “Phòng của cậu chủ đã đóng cửa hai ngày hôm nay, ai tới cũng không mở cửa, hay là cháu về đi”



“Đã hai ngày không ăn không uống”



Lục Niệm Niệm sững sờ, nhìn bà, lập tức chạy lên lầu hai.



Giống như trước đây, cô rất có quy luật gõ cửa phòng Tống Kim Triêu, cảm xúc đối với cậu trước đây toàn bộ đều bị đẩy ra phía sau, hiện tại cô rất lo lắng, người bên trong sẽ không chết đói chứ, hoặc có thể bị mất nước quá nhiều mà xảy ra chuyện.



Nếu tất cả suy đoán đều trở thành sự thật.



Lục Niệm Niệm nặng nề đập xuống cánh cửa, bắt đầu hét lên: “Tống Kim Triêu, mở cửa”



“Tớ là Lục Niệm Niệm”



Đứng bên ngoài một lúc lâu, cánh cửa trước mắt vẫn như cũ đóng chặt, Lục Niệm Niệm bắt đầu nghi ngờ, có phải cậu nghe thấy giọng mình, nên không muốn mở cửa.



Dì giúp việc vội vàng chạy tới, vẻ mặt căng thẳng đứng phía sau cô, không biết có nên ngăn cản hành động của cô gái trước mặt hay không.



“Cô gái, đừng gõ nữa”



“cậu chủ không chịu được kích động”



Sức khỏe cậu chủ không tốt, mấy ngày này càng ủ rũ, thấy bộ dạng cô gái này hung hăng, bà càng lo lắng hơn.



Lục Niệm Niệm nhìn bà, vội vã chạy xuống dưới lầu, người phụ nữ phía sau đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi nhìn thấy cô chạy khỏi cửa lớn Tống gia.
Tống Kim Triêu quay đầu qua, ánh mắt không dám nhìn thẳng cô, lúc này ngay cả hô hấp cũng có chút lộn xộn, cảm giác không thể khống chế đó lại xuất hiện, tay chân cậu bắt đầu luống cuống.



Sửng sốt một lúc, tầm mắt cậu rơi trên bàn tay hai người nắm chặt, Tống Kim Triêu không tiếng động thu tay về.



Cậu thu lại tâm tình, tiếp tục đi về phía trước, Lục Niệm Niệm theo sát phía sau, một chút cũng không muốn từ bỏ.



“Kỳ thực không cần xấu hổ, chúng ta có thể ôm nhau thêm mấy lần, quen rồi liền tốt thôi.”



“Cậu thích tớ thì cứ nói thẳng, lẽ nào ám thị tớ cho cậu chưa đủ rõ ràng?”



Lục Niệm Niệm lải nhải một mình, còn cảm thấy chưa đủ, người phía trước bước nhanh, cô nhanh chóng theo sau, trực tiếp chắn ở trước mặt cậu.



“Tống Kim Triêu.” Nghe vậy, Tống Kim Triêu biểu hiện cổ quái nhìn cô.



“Cậu nếu như thật sự thích tớ, tuyệt đối đừng giấu.” Ngữ khí cô gái ôn nhu, nói cực kỳ nghiêm túc.



Tống Kim Triêu nghe một mạch, yên lặng nhìn cô, rốt cục mở miệng, ngữ khí nặng nề vẫn mang theo nghi hoặc: “Tớ thích cậu?”



Cái cảm giác này chính cậu cũng không rõ ràng, Keon chỉ là một thính giả, ý kiến của hắn cũng không phải là đúng, mà tối hôm qua hắn lại nói với cậu, phương pháp giải quyết tốt nhất, chính là cậu tiếp nhận Lục Niệm Niệm.



Tiếp nhận cô thì sao?



Tống Kim Triêu không nhịn được cau mày, bỗng nhiên nghĩ đến đêm đó, người con trai đó chặn cô ở góc tường, tư thế của hai người quay lưng lại phía cậu, giống như ôm hôn.



Mà trong khoảnh khắc cô nói không có, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm.



Lục Niệm Niệm dè dặt bước tới trước mặt cậu, nhìn chằm chằm vẻ mặt nghi hoặc của cậu hồi lâu, cậu thật sự bày ra bộ dáng không hiểu.



Sau đó, cô từng chữ từng câu, rất nghiêm túc mở miệng: “Cậu chính là thích tớ.”



“Quá rõ ràng.”



Cô gái cong môi cười, khóe môi khẽ nhếch lên mang theo vài phần xấu hổ, nhưng ngữ khí không nghi ngờ là khẳng định.



Nghe vậy, Tống Kim Triêu bình tĩnh nhìn về phía cô, môi mỏng giống cánh hoa mím chặt, đáy mắt ngày càng thâm trầm.



Giây tiếp theo, cậu thần xui quỷ khiến nghiêng người về phía trước, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng áp lên.



P.S kakaka first kiss first kiss first kiss….



Không biết ngoài đời được một người như vậy yêu là hạnh phúc hay bất hạnh