Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 26 : Đại sư, cháu muốn hai mươi sợi

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Tống Duẫn Hành ở lại không lâu lắm, Keon tiến vào nói với bọn họ, Thẩm Mạn rất nhanh sẽ tới.



Nữ ma đầu đó lại tới, Tống Duẫn Hành cũng không muốn nán lại lâu, hắn với Thẩm Mạn luôn đối đầu nhau, nguyên nhân đặc biệt là vì Tống Kim Triêu, xung đột giữa hắn và Thẩm Mạn, hàng năm lại tăng lên.



“Kim Triêu, chú vẫn nói câu đó”



“Nếu muốn rời Tống gia, cháu nhất định phải dựa vào chính mình, sau này mới không bị ràng buộc bởi bất kỳ người nào”. Tống Duẫn Hành thu hồi vẻ cợt nhả, không còn dáng vẻ bỡn cợt với đời trước đó, giọng điệu trở nên nghiêm túc.



Nói đến điều này, Tống Kim Triêu đứng dậy, đi thẳng đến phòng thay đồ, một lúc sau cậu cầm một tập bản thảo, đưa cho Tống Duẫn Hành: “Đây là bản thiết kế, chú đưa cho Triệu Khải”



Tống Duẫn Hành hạ mắt, ánh mắt rơi vào những thiết kế đó, đột nhiên nghĩ ra, trước đó Triệu Khải từng nói đùa vài câu.



Trịnh Khải nói: “Nếu như thằng nhóc đó có thể thiết kế, tôi có thể chi tiền mua các thiết kế của cậu ta”



Vốn tưởng rằng chỉ là một câu nói đùa, không thể ngờ Tống Kim Triêu lại để trong lòng, hôm nay còn có thể gửi bản thiết kế đến tay hắn ta.



Tống Duẫn Hành không nhịn được nở nụ cười: “Không nhìn ra, tên nhóc như cháu thiết kế cũng không tồi”



Kinh ngạc qua đi, Tống Duẫn Hành đột nhiên có một loại cảm xúc “nhà có con trai cả trưởng thành”. “chỉ làm thiết kế, có hơi có tài mà không phát huy được”



Tống Kim Triêu không nói gì, hạ mắt, lông mi dài nhẹ nhàng lay động, bộ dáng không tập trung.



Trước khi Tống Duẫn Hành rời đi, Tống Kim Triêu giữ hắn lại, lần đầu tiên có chuyện nhờ vả hắn.



“Giúp cháu một việc”, giọng cậu thiếu niên nhàn nhạt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, khuôn mặt trắng nõn anh tuấn có mấy phần nhu hòa.



Tống Duẫn Hành nhướn mày, đôi mắt đào hoa hẹp dài tràn đầy ý cười, môi mỏng khẽ nhếch, giễu cợt mở miệng: “sao vậy, có phải muốn gặp mặt cô bạn gái nhỏ của cháu?”



Nghe những lời đó, cậu mím môi, nhìn hắn, con ngươi càng trở nên tĩnh lặng.



“Cháu cần một chiếc đi động”



Tống Duẫn Hành gật đầu, tên nhóc này tuy rằng ở viện điều dưỡng, nhưng lại yêu cầu thiết bị liên lạc, mà còn phải giấu Thẩm Mạn.



“Đơn giản vậy, chú còn tưởng rằng…”, chưa nói xong, Tống Duẫn Hành cười nhẹ, ý cười có phần sâu xa, còn tưởng rằng chuyện liên quan đến nha đầu Lục gia.



Đáng tiếc, cháu trai hắn còn xấu hổ.



Tưởng rằng cậu cần giúp là chuyện này, Tống Duẫn Hành cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.



Phía sau, Tống Kim Triêu vội vàng giữ hắn lại, cậu thiếu niên cau mày, khóe môi mím thành một đường cứng ngắc, do dự, có nên mở miệng hay không.



Tống Duẫn Hành bày ra bộ dáng người hiểu chuyện: “Chú có thể mang cô bé đến thăm cháu”



Nghe vậy, Tống Kim Triêu quả quyết lắc đầu, lông mày nhíu lại càng sâu, một lúc sâu, cậu mới nói đứt quãng.


nghĩ đến mình cùng cậu có cuộc hẹn cuối tuần, Lục Niệm Niệm cảm thấy phiền muộn, tuy rằng không biết cậu nằm ở bệnh viện nào, mà việc hiện tại cô có thể làm, dường như chỉ có chuyện này.



Chùa buổi sáng đặc biệt yên tĩnh, người đến cầu phúc rất ít, bốn phía xung quanh trống không, thỉnh thoảng có người trong chùa quét dọn vệ sinh, bên tai thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim véo von.



người đến đại điện thắp nhang lễ phật đều là người già, may thay Lục Niệm Niệm tới sớm, nếu không còn phải xếp hàng.



Lục Niệm Niệm học bộ dáng người già trước mặt, quỳ chân trước xuống, quỳ ba cái, dập đầu chín cái.



Sau khi bái xong, cô chấp hai tay, thành kính nhắm mắt cầu nguyện.



Trong chùa có một người đàn ông ngồi dưới gốc cây cổ thụ, đầu bạc trắng, dung mạo hiền hậu.



trước mặt ông lão đặt một chiếc bàn gỗ mộc mạc, trên bàn còn đặt một chiếc hộp vuông, bên trong đặt rất nhiều bùa giấy và vòng tay màu đỏ.



Nhìn thấy cái đó, mắt Lục Niệm Niệm sáng lên, kéo Cố Miểu chạy qua.



Thầy bói nhìn thấy sáng sớm có việc, khuôn mặt già nua ngay lập tức nở nụ cười, ông vuốt bộ râu trắng, mỉm cười: “Cô gái muốn hỏi điều gì?”



Lục Niệm Niệm nhìn bùa trong chiếc hộp gỗ, trả lời: “cháu muốn xin một tấm bùa bình an, nhất định phải có tác dụng”



Ông lão nghe xong nụ cười càng sâu, vuốt vuốt bộ râu, vẻ mặt cao thâm: “bùa của lão chắc chắn linh nghiệm”



Theo chỉ dẫn của ông lão, Lục Niệm Niệm nghiêm túc viết tên của Tống Kim Triêu lên mảnh giấy màu vàng, sau đó đưa cho ông lão, ông lão nhét tờ giấy vào trong một chiếc túi vải nhỏ.



“Đem theo cái này trên người mọi lúc, đảm bảo cháu sẽ bình an”



Lục Niệm Niệm cẩn thận đặt chiếc túi vải vào trong cặp sách, trong lòng không rõ ràng, vì vậy cô lại hỏi:"Đại sư,chỗ ông có bùa nhân duyên không?”



Cố Miểu ở sau lưng hiển nhiên là không tin điều này, nghe thấy Lục Niệm Niệm lại muốn mua, liền vội vàng kéo người qua một bên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu đừng cái gì cũng tin, nói không chừng đều là lừa người”



Lục Niệm Niệm yên lặng một lát, cân nhắc rõ ràng: “Thà rằng tin là có, không tin không có”



Quan hệ của cô và Tống Kim Triêu, có lúc mỏng manh chỉ cần một đao là vỡ tan, như hiện tại có chút thay đổi, cô phải duy trì tốt mới được.



Cô Miểu nhận thấy hứng thú nên ngậm miệng, hai người lại tiến về phía trước.



Ông lão cầm một sợi dây màu đỏ giới thiệu: “Cái này là sợi dây nhân duyên đặc biệt linh nghiệm, những người yêu nhau đeo vào, duyên phận khẳng định thiên trường địa cửu”



Lục Niệm Niệm tiếp nhận sợi dây màu đỏ, cẩn thận nhìn, Cố Miểu ở sau lưng hào hứng chạy tới, cầm lấy hai sợi háo hức nói: “đại sư, cháu lấy hai sợi”



Trần Tương Xán một sợi, cô một sợi, nói không chừng, không cần đợi tới khi tốt nghiệp, hai người đã ở bên nhau.



Trên sợi dây còn buộc một quả đậu màu đỏ không lớn không nhỏ, nhẵn bóng, màu sắc trong suốt, không giống là giả.



Lục Niệm Niệm nhìn chiếc hộp gỗ, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng: “Đại sư, cháu muốn 20 sợi”