Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao
Chương 35 : Gần chút nữa
Ngày đăng: 18:03 19/04/20
Tôn Trì cười hì hì nhìn Lục Niệm Niệm, hất cằm, ánh mắt khiêu khích quét qua Tống Kim Triêu, ở phía sau hắn có vài tên thiếu niên lần lượt phát ra tiếng cười đùa.
Tên này sao lại biết tên của cô? Lục Niệm Niệm không nói gì nhíu mày, đối với người trước mặt không chút ấn tượng, lẽ nào là côn đồ gần đây?
Lục Niệm Niệm lườm hắn một cái, tức giận mở miệng: “Cậu có bệnh không?”
Còn tưởng rằng cô gái này sẽ cùng cậu nói vài câu, tốt xấu chính mình ở cấp ba cũng có chút nổi tiếng, Tôn Trì mới vừa lên lớp mười, bố hắn liền quyên góp cho trường học một tòa nhà dạy học, Tôn Trì tuy rằng thành tích không tốt, nhưng cũng được học ở lớp chọn tốt nhất.
Người này bình thường ngang ngược, ngông cuồng thành thói, ẩu đả, đánhnhau cũng là chuyện thường xảy ra, ở Tấn Trung cũng được xem là phần tử xấu.
Tôn Trì nhíu mày, đang chuẩn bị mở miệng nói, một nam sinh bên cạnh hắn bất mãn lên tiếng: “Cậu nói ai có bệnh!”
Biết rằng người đó không tốt, Lục Niệm Niệm lạnh mặt khinh thường hừ một tiếng, nắm tay Tống Kim Triêu trực tiếp rời đi, xe bus không đợi được, vậy thì bắt taxi.
Tống Kim Triêu cứng ngắc tại chỗ, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm nổi gân xanh.
Nhìn thấy hai người rời đi, Tôn Trì đưa qua một ánh mắt, phía sau lập tức có mấy người tiến lên bao vây hai người.
“Đừng vội đi, phương thức liên lạc còn chưa đưa.” Tôn Trì chậm rãi nâng mắt, khuôn mặt hơi mập đầy kiêu ngạo, trong mũi rên lên, giống như con lợn nái.
Hắn nói: “Cậu không biết tớ là ai?”
Lục Niệm Niệm phản ứng theo bản năng che ở trước người Tồng Kim Triêu, ngẩng đầu từ trên xuống dưới đánh giá Tôn Trì một lượt, “Cậu biệt danh là đầu heo phải không? Cho nên mặt mới to như vậy?”
Cô gái nhẹ nhàng nói một câu, đôi mắt Tôn Trì đang híp lại trong nháy mắt trừng lớn, lồng ngực mập mập tức giận căng lên.
“Con mẹ nó cậu nói thêm câu nữa! Ngày thường hắn ghét nhất người khác gọi lắn là tên béo, Tôn Trì nghe xong thẹn quá hóa giận, vén tay áo bước về phía trước, kích động vươn tay lên hướng về phía mặt cô gái.
Người bên cạnh, dùng một tay có lực với sự tức giận ghìm cổ tay của hắn, lực đạo rất lớn, giống như muốn bóp nát xương của hắn.
Vẻ mặt Tôn Trì thay đổi, vừa định rút tay về, lực đạo ở chỗ cổ tay tăng lên, cậu thiếu niên lạnh lùng, khuôn mặt tuấn duật không cảm xúc phản kích, chỉ nghe thấy tiếng xương răng rắc vang lên, cổ tay Tôn Trì bị vặn thành hình dạng không bình thường, vẻ mặt đau đớn tụ thành một khối.
Đám người thấy thế, vội vã xông lên, Lục Niệm Niệm còn đang kinh ngạc về thân thủ của Tống Kim Triêu, vừa nãy cô chuẩn bị phản đòn, không nghĩ tới động tác của Tống Kim Triêu so với cô còn nhanh hơn!
Cậu nam sinh lùn bên cạnh Tôn Trì là người đầu tiên xông lên, Lục Niệm Niệm đưa một chân ra trực tiếp đá vào bụng của hắn, ánh mắt Tống Kim Triêu đối diện, con ngươi lạnh lẽo của cậu dường như đang vô cùng kinh ngạc.
Hai người trong nháy mắt bị đám người vây quanh, chỗ này cách trạm dừng xe bus hẻo lánh không xa, Tôn Trì khuôn mặt dữ tợn ôm cánh tay, hướng người bên cạnh nháy mắt, đám người ngầm hiểu trong lòng, từ trong túi quần rút ra dao gọt hoa quả.
Ven đường có đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, lưỡi dao léo lên ánh sáng, Lục Niệm Niệm căm ghét nhìn về phía Tôn Trì, đây nào phải ngẫu nhiên, đám người kia rõ ràng là có chuẩn bị mà đến.
“May mà vết thương không sâu, bằng không sẽ lưu lại sẹo.” Cẩn thận kiểm tra vết thương, bác sĩ đưa ra kết luận, hắn bắt lấy tay Lục Niệm Niệm chuẩn bị bôi thuốc cho cô, Tống Kim Triêu đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này, mặt dần trở nên âm u.
“Anh tránh ra.” Tống Kim Triêu tiến lên, từ trong tay bác sỹ đoạt lấy rượu thuốc và băng gạc, trên mặt không có cảm xúc gì: “Đi ra ngoài.”
Đây là tình huống gì, cậu là bác sỹ, hay là tôi là bác sỹ?
Nam bác sỹ cau mày vừa muốn mở miệng nói chuyện, bên trong cửa bỗng nhiên xuất hiện hai người đàn ông cường tráng, không nói hai lời, trực tiếp bước ra ngoài.
Trong phòng cấp cứu an tĩnh chỉ có hai người bọn họ, Tống Kim Triêu động tác thành thục thay cô khử trùng miệng vết thương.
Nước khử trùng thâm nhập vào miệng vết thương, trong lòng có chút xót lại đau, Lục Niệm Niệm cau mày, miệng mím chặt, rất sợ kêu ra tiếng.
Ngày hôm nay bị thương cô mới phát hiện, Tống Kim Triêu dường như quan tâm cô nhiều hơn so với trong tưởng tượng của cô, hơn nữa đặc biệt cố chấp.
Bởi vì cậu cúi đầu, Lục Niệm Niệm mới dám trắng trợn nhìn cậu, mắt cô gái yên lặng nhìn lông mày đang nhếch lên của cậu, sống mũi cao, bờ môi mỏng, chỉ có giây phút này là rung động sâu sắc nhất.
Động tác của Tống Kim Triêu rất nhuần nhuyễn, sát qua nước khử trùng, lại dùng băng gặc đem toàn bộ tay của cô quấn lấy, đến tận khi hoàn thành hết toàn bộ các bước, hắn mới nâng mắt, chạm vào đôi mắt hạnh trong suốt kia, sững sờ.
“Đau không?” Cậu hỏi.
Lục Niệm Niệm nhìn tay phải được bọc giống như con gấu, nhẹ nhàng lắc đầu, “Một chút cũng không đau.”
Cô giả về nhẹ nhàng nói không đau, Tống Kim Triêu hơi thay đổi sắc mặt, cổ họng khẩn trương.
Cô gái trước mặt mở miệng hỏi cậu: “Kim Triêu, cậu không sao chứ?”
Vết thương của cô tuy rằng đau, nhưng thật sự không nghiêm trọng, so với bất thường tối nay của Tống Kim Triêu, Lục Niệm Niệm càng lo lắng cho cậu.
Tống Kim Triêu không nói gì, lông mày nhíu chặt nhẹ nhàng buông lỏng, giọng nói trầm thấp nhưng rất dịu dàng, “Về đừng để vết thương chạm nước.”
Cậu rất ít khi nói chuyện, nhưng đối với chuyện này vô cùng cẩn thận, một chữ một câu cũng không sợ phiền dặn dò cô, rất sợ Lục Niệm Niệm không nhớ được, lại không nhịn được nhắc đi nhắc lại.
Lục Niệm Niệm nhìn về phía cậu, không tiếng động mỉm cười, khóe miệng cong cong mang theo ý cười nhàn nhạt.
Tống Kim Triêu như vậy nhìn có vẻ bình tĩnh không gợn sóng, cô có thể cảm giác được, cậu cố ý che giấu lo lắng cùng bất an, Lục Niệm Niệm nhìn một lúc, duỗi tay không bị thương ra, hướng về phía cậu ngoắc ngoắc tay: “Lại đây.”
Tống Kim Triêu trừng to mắt nhìn cô, mắt đen lại sáng ngời.
Lục Niệm Niệm vẫn nở nụ cười nhạt, môi hồng cong thành một độ cong nhàn nhạt, tiếp tục nói: “Tới gần chút.”