Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 38 : Bọn họ nói chúng ta xứng đôi

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Lục Niệm Niệm cau mày mở ra, ngoại trừ vượt qua tám mươi mấy icon biểu cảm bên ngoài, còn có mười mấy tin hữu ích.



Tiểu Miểu: Niệm Niệm, cậu mau xem tieba của trường! Có người phát tán vài tấm hình!!!



Tiểu Miểu: rốt cuộc là tiện nhân nào làm ra!



Tiểu Miểu: Khẳng định là hướng về phía cậu, đến, mau nhìn xem.



Nhìn mấy câu gửi tới, Lục Niệm Niệm như lọt trong sương mù, chính là cảm thấy kỳ quái, mở ra website đầu tiên đối phương gửi tới, mấy giây sau hình ảnh xuất hiện, thấy rõ nội dung phía trên, Lục Niệm Niệm rõ ràng sững sờ.



Cố Miểu gửi đường link là một bài đăng trên tieba của trường học, tiêu đề của bài viết chính là: Tình yêu học đường khiến người ta ngưỡng mộ, nam siêu cấp đẹp trai!



Tiếp theo chủ đề bài viết chính là bức ảnh hôm đại hội thể dục thể thao, bức ảnh đầu tiên lại có thể là Tống Kim Triêu, nhìn bộ dạng khi cậu ngồi trên khán đài, trên người mặc trang phục thể thao màu đen, càng lộ ra vẻ môi hồng răng trắng, ở trong đám người càng nổi bật.



Lục Niệm Niệm nhìn tấm hình này không cảm thấy gì, nhấc mắt nhìn nam sinh ngồi phía đối diện, ngày hôm nay Tống Kim Triêu cũng là một thân trang phục màu đen, chỉ có điều cùng ngày hôm đó không giống nhau.



Sau đó chuyển tới vài trang, Lục Niệm Niệm mới phát hiện vấn đề ở đâu.



Chủ bài viết ngoài việc đăng bức ảnh có một mình Tống Kim Triêu ra, còn có bức ảnh cô và Tống Kim Triêu nắm tay nhau cùng nhau bước đi, còn có một tấm, hai người trốn ở phía dưới ô che nắng.



Chính là lúc hai người đang hôn nhau.



Nhìn thấy những tấm hình này, Lục Niệm Niệm vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy từng bình luận ở phía dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu.



Bình luận 1: Đây không phải là Lục Niệm Niệm lớp 6 sao? Bạn trai người ta không phải là người trong bức ảnh này.



Trả lời 1: Ha ha ha ha ha, cái này cũng quá xấu hổ! Bạn trai đâm vào xe rồi sao?



Trả lời 2: Tớ cũng nhớ không phải người này, hình như là hội trưởng hội học sinh, Trần Tương Xán chứ?



Trả lời 3: Đúng đúng đúng, chính là người đó!



Bình luận hai 2: Cô gái này cũng quá trắng trợn, ở trường học còn có bạn trai chính thức, lại còn dám mang bạn trai bên ngoài tới, icon mê say. jpg.



Vòng bạn bè:...



Đều là tin đồn không có chút chân thực, Lục Niệm Niệm vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua một lượt, người comment rất nhiều, đa phần là đứng nói chuyện không đau lưng, không ngừng nhắc tới cô cùng Trần Tương Xán.
Xúc cảm này, chà chà.



Về tới Lục gia, Lục Niệm Niệm để Tống Kim Triêu ở cửa đợi một lúc, khi đi ra, trong tay ôm bức tranh chữ đi tới.



“Kim Triêu, cái này cậu nhớ giữ thật cẩn thận, đây chính là bức tranh chữ tớ viết đẹp nhất.”



“Ông nội tớ nói tớ viết rất đẹp.” Cũng không biết ông Lục nhìn có hiểu ý tứ trong đó hay không, mặc dù ông từng hỏi qua, nhưng Lục Niệm Niệm mơ hồ đáp lại, nói là được trích dẫn từ trong sách.



Tống Kim Triêu nhịn không được sờ đầu của cô, nhẹ giọng đáp lại.



Nghĩ đến sau đó cậu sẽ phải rời đi, Lục Niệm Niệm trong lòng rầu rĩ, nắm chặt ngón tay của cậu lắc lắc, sau đó hai người ai cũng không nói gì.



Nhìn thấy sợi dây đỏ ẩn giấu trong tay áo, mắt Lục Niệm Niệm sáng lên, cầm tay cậu, khuôn mặt vui vẻ: “Kim Triêu, cậu mỗi ngày đều mang theo phải không?”



Tống Kim Triêu cụp mắt nhìn cô, cười khẽ hỏi ngược lại: “Lẽ nào cậu không như vậy?”



Nghe vậy, Lục Niệm Niệm lập tức giơ tay lên, kéo tay áo xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn, tinh tế, phía trên đeo sợi dây màu đỏ nhìn đặc biệt nổi bật.



Cái này còn phải nói, Lục Niệm Niệm cười dịu dàng nhìn cậu, đáy mắt càng trở nên sâu sắc: “Vật quan trọng như vậy, tớ đương nhiên ngày nào cũng đeo.”



Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, Lục Niệm Niệm một chút ý nghĩ về nhà cũng không có, cô không nhịn được hỏi cậu: “Kim Triêu, vì sao cậu luôn mặc trang phục màu đen vậy?”



“Thói quen.”



Lục Niệm Niệm dùng mũi chân đá cục đá, gật đầu.



Đương nhiên còn có nguyên nhân khác, nhưng Tống Kim Triêu không nghĩ sẽ nói với cô.



Cậu nhớ rõ ràng, khi nhìn thấy cô ở Tống gia, cô từng nói qua, cậu mặc trang phục màu đen nhìn rất đẹp.



Thiếu niên trước mắt bình tĩnh nhìn cô, sau đó mở miệng nói: “Cậu còn nhớ lời của người trên bài viết kia từng nói qua không.”



Lục Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn về hướng cậu, đôi mày thanh tú cau lại, lại bắt đầu trở nên sốt sắng, “Nói gì vậy?”



Tống Kim Triêu hơi cúi người, gương mặt anh tuấn chứa ý cười dịu dàng, cậu nhẹ nhàng véo mũi xinh xắn của cô gái, động tác thân mật mang theo cưng chiều, “Nói chúng ta xứng đôi.