Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 44 : Tớ muốn ngủ cùng cậu

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Ánh sáng mãnh liệt rọi thẳng vào mắt, Chu Tề đưa tay lên cản, không nhịn được cau mày: “Ai vậy?”



Lục Niệm Niệm phía sau cậu chậm rãi đứng lên, có chút hiếu kỳ nhìn về chiếc xe đang đỗ ở đằng xa kia.



Chiếc xe con màu đen được trang trí sang trọng vô cùng bắt mắt.



Chu Tề thu hồi ánh mắt, đi tới giúp Lục Niệm nhặt đồ trong tay lên, không quên thúc giục nhanh chóng về nhà.



Nhìn chiếc xe đó, dự cảm trong lòng Lục Niệm Niệm ngày càng trở nên mãnh liệt, từ phía sau Chu Tề đi qua, liền thấy cửa của chiếc xe ô tô con được mở ra.



Một đôi giày da màu đen, bóng loáng rơi trên mặt đất, từ bên trong một người bước ra, thân hình người đó cao gầy, thon dài, mặc một thân tây trang màu đen vô cùng đẹp trai nhã nhặn.



Lục Niệm Niệm sững sờ tại chỗ, ánh mắt khóa chặt cậu.



Người đó rõ ràng từ đằng xa chầm chầm bước tới về hướng bọn họ, Chu Tề nghi hoặc mà thu hồi ánh mắt, liếc nhìn cô gái bên cạnh, đang chuẩn bị hỏi có quen hay không, ai biết, vẻ mặt Lục Niệm Niệm dường như không thích hợp.



“Không phải là cậu quen biết với hắn ta đấy chứ?” Tình huống không đúng lắm, Chu Tề nói xong, nghiêng đầu nhìn, lại nhìn người đang đi tới.



Khoảng cách giữa bọn họ không tính là gần, người đàn ông ngược sáng đi tới, bước từng bước trầm ổn, vững vàng, mỗi một bước giống như đi ở trong lòng.



Ánh sáng nửa sáng nửa tối phác họa hình dáng của cậu, Lục Niệm Niệm ngây ngốc nhìn Tống Kim Triêu đang bước tới, sự vui vẻ trong lòng ngập tràn trong đầu, nhất thời sững sờ tại chỗ có chút không phản ứng kịp.



Đây rốt cuộc là tình huống gì, Chu Tề gãi gãi đầu, liền thấy người kia đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người.



Người đàn ông mặt mày anh tuấn, tướng mạo vô cùng xuất chúng, một thân âu phục màu đen không giống mọi người trong thôn, Chu Tề cau mày nhìn về phía cậu, người này so với mình còn cao hơn rất nhiều, đang định hỏi cậu là làm gì vậy, đối diện với ánh mắt âm u kia, Chu Tề sững sờ.



Cô gái bên cạnh nhanh chóng mở miệng, giọng nói mềm mại, “Kim Triêu...”



Giọng nói Lục Niệm Niệm hiển nhiên có chút dè dặt, rất sợ bản thân mình bị ảo giác, Tống Kim Triêu rõ ràng ở nước ngoài, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này.



Dọc đường bôn ba, trực tiếp từ Thụy Sỹ đến thôn nhỏ này, vẻ mặt Tống Kim Triêu có chút uể oải, trong nháy mắt nhìn thấy Lục Niệm Niệm, ý thức cả người cũng trở nên tỉnh táo.



Giống như bây giờ, đứng bên cạnh cô gái là một nam sinh, hơn nữa động tác thân mật mà lôi kéo góc áo, một màn này liền đâm vào mắt, làm mắt cậu đau đớn.



Chú ý tới ánh mắt bức người của người đàn ông, phả ra khí lạnh Chu Tề theo bản năng thu tay về, chợt cảm thấy cả người lạnh run.



Lục Niệm Niệm mím môi, nhìn cậu không nói một lời, sau đó vẫn là không nhịn được, đầu không nhịn được tiến vào vòng ôm của cậu, cánh tay tinh tế gắt gao ôm chặt lưng Tống Kim Triêu.



Mái tóc mềm mại của cô gái chống đỡ ở trước ngực cậu, giọng nói mềm mại giống như kẹo bông gòn, “Kim Triêu, tớ rất nhớ cậu.”



lời vừa dứt, Tống Kim Triêu sửng sốt một chút, cậu nhanh chóng bình tĩnh, dùng sức ôm lấy cô, cánh tay dài ôm lấy cô gái dán chặt về phía mình, thân hình gầy gò tinh tế của cô gái, cả người lọt thỏm trong vòng ôm của cậu, hơi thở nhàn nhạt mà quen thuộc vương vấn ở chóp mũi của cậu.



Chu Tề ngơ ngác mà nhìn hành động của hai người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn bánh xe đang chuyển động, mắt nhanh chóng bay trở lại ở trên người bọn họ đánh giá, chạm phải ánh mắt lùng lạnh của Tống Kim Triêu bắn tới, Chu Tề nuốt nước bọt, tiếp theo nhanh như cơn gió, chạy vào cửa lớn.




Cô gái giống con gấu koala, ôm cậu cọ qua cọ lại, Tống Kim Triêu không động để cho cô ôm.



Trầm mặc một lúc, cậu đột nhiên lên tiếng: “Cậu nên trở về phòng.”



Nói gì vậy? Lục Niệm Niệm nghe xong không hề bị lay động, nhỏ giọng nói: “Phòng của cậu so với của tớ thoải mái hơn.”



Tống Kim Triêu giải thích: “Hai phòng của chúng ta đều giống nhau.”



Lục Niệm Niệm không nghe: “Phòng của cậu ánh sáng tốt.”



Tống Kim Triêu: “Phòng của cậu cũng không tồi.”



Lục Niệm Niệm như cũ vẫn lắc đầu: “Giường của cậu vừa lớn lại vừa mềm.”



Nơi bị cọ xát qua không thoải mái, bộ phận nào đó trên người đã có biến hóa, Tống Kim Triêu khẽ cau mày, giọng nói kiên định: “Hai chúng ta có thể đổi phòng cho nhau.”



Lời vừa dứt, Lục Niệm Niệm chậm chạp ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng hiển nhiên có chút thất bại, dừng một chút, có chút rèn sắt không thành thép, mở miệng nói: “Không thèm đổi với cậu, tớ sẽ về phòng!”



Vốn tưởng rằng tên này đã thông suốt, không nghĩ tới lại là đầu gỗ!



Lục Niệm Niệm nhỏ giọng oán hận, chỉ đành không cam tâm tình nguyện hướng về phía cửa mà đi, trước khi rời đi còn không nhịn được, đối với Tống Kim Triêu oán giận: “Cậu thật sự muốn tớ suốt rột mà chết sao.”



Trước khi đóng cửa, như cũ vẫn không cam lòng: “Sau này có thể không có cơ hội.”



Mắt Tống Kim Triêu thâm trầm, trước sau không nói một lời, mày anh tuấn chau lại, gò má căng thẳng, vẻ mặt cũng không được tốt.



Cánh cửa trước mắt rốt cuộc đóng lại, Lục Niệm Niệm thở dài một hơi, không muốn đi chút nào, dựa vào tường bên cạnh, âm thầm vẽ vòng tròn quở trách Tống Kim Triêu.



Hai người gặp nhau không dễ dàng gì, tên này còn không biết nắm bắt cơ hội, lẽ nào cô ám chỉ còn chưa đủ rõ ràng? Hay cậu rõ ràng mọi chuyện nhưng giả bộ hồ đồ, bị mình dọa sợ?



Bất kể là khả năng nào, Lục Niệm Niệm đều có cảm giác mình bị người ta ghét bỏ.



Đang âm thầm oán giận, bên tai vang lên tiếng mở cửa, Lục Niệm Niệm lập tức theo tiếng động nhìn lại, chạm phải đôi mắt đen mà thâm trầm.



Tống Kim Triêu đẩy cửa ra, môi mỏng khẽ mím, ánh mắt như một cái khóa, khóa chặt trên người cô.



Vừa thấy cậu đi ra, Lục Niệm Niệm ủy khuất bĩu môi, bộ dạng như muốn khóc: “Tớ đã nói như vậy rồi, cậu vẫn để tớ rời đi...”



Giọng nói đó nũng nịu oán trách, cuối cùng trở thành cọng cỏ đè chết lạc đà, thần kinh căng thẳng của Tống Kim Triêu “ba” một tiếng đứt, ý chí kiên định trước mắt tan rã.



Giây tiếp theo, cậu đưa tay ra, đem người kéo vào trong ngực.