Còn Không Phải Vì Em Đáng Yêu Sao

Chương 46 : Thẩm Mạn tìm tới cửa

Ngày đăng: 18:03 19/04/20


Cho dù Lục Niệm Niệm trăm lần không cam tâm tình nguyện, Tống Kim Triêu cũng là đi rồi, lúc gần đi quăng lại câu nói đó, giống như tia sét trong nháy mắt nổ ở trong đầu.



Đợi tới khi về đến nhà, đầu Lục Niệm Niệm trống rỗng, Chu Tề Khán nhìn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt đờ đẫn, ở trước mặt cô phất phất tay, hỏi: “Cậu không sao chứ? Ngốc rồi?”



“Hay là bị người ta bắt nạt?”



Nhìn gương mặt em bé phóng to ở trước mặt, Lục Niệm Niệm trừng mắt nhìn, chầm chậm lấy lại tinh thần, lúc này ngay cả mang tai đều nóng bừng lên, vừa nãy không có nghe lầm, Kim Triêu nói câu đó là đang cầu hôn cô.



Hiện tại còn chưa tốt nghiệp, thậm chí còn chưa trưởng thành, Kim Triêu nói câu này xác định không phải là đang nói đùa chứ...



Sau khi đắn đo suy nghĩ, Lục Niệm Niệm vẻ mặt nghiêm túc giơ ngón tay tính toán, khoảng cách từ giờ đến lúc mười tám tuổi là trưởng thành còn bao nhiêu ngày.



Đến Thụy Sĩ đã là mười tiếng sau, Tống Kim Triêu vừa xuống máy bay, mở điện thoại ra nhìn, toàn bộ đều là điện thoại ông ngoại gọi tới, nhìn thấy tin nhắn gửi tới, lông mày người đàn ông nhíu chặt, gò má anh tuấn phủ kín một tầng băng.



Hai người mới ra khỏi sân bay, một cô gái mặc chiếc áo lông vũ đứng ở ven đường chờ bọn họ, không nghĩ tới Chúc Lan Huyên sẽ xuất hiện ở đây, Phương Ngọc cảm thấy không tốt lành gì nhìn ông chủ của mình, mặt Tống Kim Triêu quả nhiên tối sầm, sắc mặt lạnh lùng.



Ông Tần nói với Chúc Lan Huyên, Tống Kim Triêu sẽ về nước một chuyến, xử lý công việc của công ty trong nước, ước chừng thời gian để Chúc Lan Huyền đợi cậu ở bên ngoài.



Nhiều ngày không gặp, Chúc Lan Huyên ngăn cách bởi dòng người nhìn cậu từ xa xa, người đàn ông khí thế lạnh lùng trong sân bay náo nhiệt vô cùng nổi bật.



Áo khoác màu đen được cắt may tinh xảo, phác họa bờ vai với thân hình người đàn ông, dáng người cao gầy nổi bật đứng ở nơi đó, như một cây tùng bách đẹp đẽ, rắn rỏi.



Chúc Lan Huyên không thể không thừa nhận, mị lực của Tống Kim Triêu không có cách nào ngăn cản, hoặc có thể giống như ông Tần nói câu này, có thể cùng cậu thử tiếp xúc qua, tương lai tất cả đều không phải là số cố định.



Tài xế đã đứng đợi ở ven đường, Tống Kim Triêu dừng bước chân, liếc mắt nhìn Phương Ngọc ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Ông Lâm khi nào tới.”



Phương Ngọc liếc nhìn thời gian, “Muộn nhất ba phút nữa là tới.”



Hai người còn chưa nói xong, cô gái cách đó không xa nhanh chóng bước về phía bọn họ. Chúc Lan Huyên mang theo túi sách, trên mặt được trang điểm kỹ càng, nhưng cũng bị gió lạnh thổi tới hai má đỏ bừng.



Đi tới trước mặt Tống Kim Triêu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: “Nghe nói cậu hôm nay sẽ trở về, cho nên tớ tới đón cậu.”



Người đàn ông vẻ mặt hờ hững, đôi mắt đen, âm u bức người, chỉ nghe cậu lạnh lùng nói: “Chúc tiểu thư rất rảnh?”



Nghe thấy lời này, gò má Chúc Lan Huyên đỏ lên, biểu hiện có chút lúng túng, vội vã giải thích: “Tớ đúng lúc không có chuyện gì, liền qua...”



Còn chưa nói xong, Tống Kim Triêu mặt không cảm xúc đánh gãy, lập tức hướng về phía Phương Ngọc bên cạnh hắn mở miệng: “Cậu tiễn Chúc tiểu thư về.”


“Còn có phương thức liên lạc của Tống Kim Triêu!”



Lục Niệm Niệm cũng đành chịu, dáng vẻ khóc không ra nước mắt: “Cháu không có điện thoại di động, mà còn thật sự không biết...”



Thẩm Mạn không nhịn được cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, vừa mới chuẩn bị ra tay, vệ sỹ ngoài xe vẻ mặt lo lắng: “Chị Thẩm, hình như có cảnh sát tới.”



Nghe thấy lời này, vẻ mặt Thẩm Mạn nhanh chóng thay đổi, nháy mắt ra hiệu, người đàn ông ngoài cửa nhanh chóng lôi Lục Niệm ra khỏi xe.



Lục Niệm Niệm còn chưa lấy lại tinh thần, người đã đứng ở đường dành cho người đi bộ, chiếc xe con màu đen nghênh ngang rời đi, chỉ lưu lại một luồng khí thải khó ngửi, bên tai truyền tới tiếng còi báo động của xe cảnh sát, chẳng lẽ có người báo án giúp?



Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, quay đầu lại, liền nhìn thấy Trần Tương Xán đẩy xe đạp vội vàng chạy tới, trên gương mặt anh tuấn đều là mồ hôi hột.



Vẻ mặt căng thẳng nhìn chăm chú, tỉ mỉ đánh giá, liền vội vàng hỏi: “Cậu sao vậy, có phải bị người ta bắt nạt?”



Lục Niệm Niệm sững sờ nâng mắt, đối diện với ánh mắt khẩn thiết của người đàn ông, nhất thời cảm động muốn khóc: “Rau thơm, sao cậu biết tớ bị bắt cóc...”



Nếu không phải cậu đúng lúc nhìn thấy, tên này không chừng đã bị người ta bắt đi rồi!



Trần Tương Xán nhìn chằm chằm cô, thở hổn hển lại hỏi: “Cậu có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái?”



“Nếu là có chuyện, tớ đưa cậu đi bệnh viện.”



Lục Niệm Niệm liền vội vàng lắc đầu, “Rau thơm tớ không có chuyện gì, người vừa rồi hình như là Thẩm Mạn, chính là đại minh tinh.”



Trần Tương Xán cau mày, vẻ mặt đen xì: “Chính là mẹ của Tống Kim Triêu? Vì sao muốn bắt cóc cậu?”



Lục Niệm Niệm cũng không hiểu rõ tình huống, liên tưởng đến quan hệ của Tống Kim Triêu và Thẩm Mạn, suy đoán Tống Kim Triêu rời đi lần này khẳng định có nguyên nhân của cậu.



Cô gái trước mắt nửa ngày không nói lời nào, lại là có liên quan đến Tống Kim Triêu, vẻ mặt Trần Tương Xán không được tốt, lại không thể ra mặt giáo huấn, vì vậy rầu rĩ nói: “Không có chuyện gì thì trước tiên về nhà.”



Lục Niệm Niệm không nói gì thêm nữa, chợt nhớ tới, vừa nãy có đánh rơi đồ, liền mở miệng: “Đồ của tớ vẫn ở trên xe...”



Trần Tương Xán giúp cô đem xe đạp dựng lên, nhíu mày, cho rằng là đồ vật quan trọng: “Làm mất cái gì?”



Lục Niệm Niệm xòe mấy ngón tay đếm: “Một cây kẹo que, một cây xúc xích nướng, một gói điều cay.” May mà chìa khóa lúc đó cầm trong tay.



Trần Tương Xán: “...”