Côn Luân
Chương 13 : Nhất sinh sơ kiến
Ngày đăng: 20:57 22/04/20
Lương Tiêu chạy được một quãng, mặt vẫn rát bỏng, mắt trái lệ chảy ròng ròng. Vừa đau vừa giận, nó ngoảnh đầu chửi ra rả một thôi một hồi nào là đồ bệnh tật, thằng xấu xa, tên khốn kiếp… chửi mãi chửi mãi, cuối cùng đau quá bật khóc tấm tức, phải ngồi xuống nghỉ. Lương Tiêu nức nở rất lâu, mãi đến khi Bạch Si nhi thình lình thè lưỡi liếm nước mắt trên mặt nó, Lương Tiêu mới nín khóc, cười khúc khích ôm con chó vào lòng:
- Mày ngoan quá, giá mày là người thì tốt biết bao.
Thằng bé nâng hai chân trước con chó cho nó đứng thẳng lên, xong vừa nựng vừa kéo dắt nó đi, nhưng được một đoạn, Bạch Si nhi không chịu nổi kêu la oăng oẳng. Lương Tiêu đành ngậm ngùi thả nó xuống, ấm ức ngước mắt nhìn trời. Trăng treo giữa vòm không, núi non mờ trắng, gió hiu hiu đưa tới âm thanh rì rào của rừng cây, nghe lao xao như tiếng người tiếng ngựa.
Lương Tiêu sực nhớ lại tai họa lúc ban ngày, rùng mình nghĩ bụng, “Cái tên quặt quẹo ấy đối địch với hòa thượng thế nào cũng thua. Thua thôi thì đi một nhẽ, chỉ sợ hắn thổ huyết mất sức, bị hòa thượng giáng cho một quyền chết toi.” Nó sờ bên má sưng tướng, bỗng đổi ra khoái trá, lẩm bẩm, “Ta nhớ hắn làm gì? Chết cho đáng kiếp!” Miệng tuy nói vậy, nhưng lòng vẫn mơ hồ một nỗi luyến lưu, Lương Tiêu tự nhủ, “Bây giờ mình lén trở lại, chắc chẳng ai ngờ đâu. Xem tình hình thế nào, xem hắn ta còn sống hay đã chết.” Nó cân nhắc một lúc, cuối cùng quyết định quay về. Đến gần khu bàn cờ, chợt nghe có tiếng người nói lào xào. Lương Tiêu nín thở tiến lên, vạch cây cối ra nhìn, bỗng giật bắn mình!
Hòa thượng và chú tiểu đã đi mất từ đời nào. Tần Bá Phù khí sắc kiệt quệ đang ngồi xếp bằng. Trước mặt y có một người tay cầm xích sắt, mình vận áo thô đầu đội mũ nhỏ, mặt mày tươi hơn hớn, chính là Hà Tung Dương. Lương Tiêu thót bụng. Hà Tung Dương cười rộ:
- Tần Thiên vương vẫn ổn chứ!
Tần Bá Phù thầm than khổ, nhưng biết không phải lúc tỏ ra yếu mệt, bèn gắng sức trấn áp huyết khí, lạnh nhạt nói:
- Đúng là chó săn, mũi thính chân nhanh thật.
Hà Tung Dương nhìn xoáy vào mặt Tần Bá Phù, hai mắt sáng quắc, cười đáp:
- Hà mỗ làm bộ khoái, tất nhiên mắt phải tinh tai phải thính, tay chân phải lanh lẹn. Về thuật truy tung thì cũng có chút sở đắc, nhớ năm xưa Thái hoa tặc Thu Mãn Nguyệt khinh công rất cao, ngày đi trăm dặm, đạp tuyết không để lại dấu tích, cuối cùng vẫn phải thúc thủ chịu trói… Hắn thao thao ôn lại chuyện đắc ý thuở xưa, hai mắt nhìn như đóng đanh vào mặt Tần Bá Phù để thăm dò hư thực. Tần Bá Phù nghe hắn xếp mình chung với hạng hắc đạo tép riu, biết rõ đối phương đang khích tướng mà vẫn không nén nổi căm giận, y bật ho sù sụ, ộc ra một bụm máu. Máu tươi rớt trên cỏ, ánh trăng rọi xuống nhoe nhoét.
Hà Tung Dương thấy vậy, chắc mẩm Tần Bá Phù bị thương nặng thật, liền tươi mặt cười rú lên:
- Quý thể quả thực không ổn rồi, ha ha, xem ra khí số Hà mỗ cũng không tệ.
Tần Bá Phù sầm mặt, lạnh lùng đáp:
- Có giỏi thì cứ lại bắt ta thử xem!
Hà Tung Dương vui vẻ đáp:
- Cung kính không bằng tuân mệnh. Đoạn rút soạt xích sắt ra khỏi thắt lưng. Thất tinh tỏa lúc trước đã bị Tần Bá Phù thi triển thần công chấn đứt, vốn dài một trượng tám giờ chỉ còn sáu thước.
Xích sắt quăng tới. Thân dưới Tần Bá Phù đã tê dại, không dịch chuyển được, y đành ngắm hướng xích, sử xảo kình búng vào đầu nó, sợi xích sượt lên khỏi ngực y. Hà Tung Dương thảng thốt, “Thằng cha này chưa bị thương nặng ư …” Hắn ngại ngần không dám lao lên ngay, chỉ hừ khẽ, quật xích vào lần nữa. Người theo xích, xích sắt hóa thành một luồng sáng xanh tung hoành quanh Tần Bá Phù. Tần Bá Phù không còn sức chống đỡ, chỉ biết dùng tay gạt xích đi. Mặc dù vậy, trong thời gian ngắn thì Hà Tung Dương cũng chưa làm gì được y.
Đấu được hơn chục chiêu, Hà Tung Dương nhận ra Tần Bá Phù chỉ hư trương thanh thế. Nhưng tính vốn cẩn thận, chưa nắm chắc được chín phần mười, hắn không dám khinh suất mạo hiểm. Thình lình hắn giơ chân lên, hất một con cờ đá về phía Tần Bá Phù. Tần Bá Phù hừ khẽ, tay trái đánh xích sắt, quyền phải gạt quân cờ. Lúc vận quyền y buộc phải dùng đến nội lực, tức thì ngực đau tức, cổ họng lờ lợ. Hà Tung Dương ra chiêu rất khéo, lại xoay mình đá tiếp một quân cờ khác. Tần Bá Phù gắng gượng đẩy đi, trong lúc đó xích sắt của Hà Tung Dương lại đã tới nơi. Tần Bá Phù vụng về xuất thủ ngăn đỡ, xích sắt lướt qua cánh tay, y hự lên đau đớn, tay rủ xuống mềm oặt, không cất lên được nữa. Hà Tung Dương cười rú:
- Tần lão đệ chưa nhận thua còn đợi đến bao giờ?
Lúc trước hắn gọi họ Tần là Thiên vương, đến đây hứng chí quá nên đổi y thành lão đệ. Tần Bá Phù thét, cặp lông mày dựng ngược:
- Đồ chó săn, lấy đâu ra tư cách nói năng như thế?
Hà Tung Dương cười khẩy, khều một hòn đá, chưa kịp hất đi chợt nghe sau lưng có tiếng gió, hắn trở mình vẫy ra một chưởng, quật trúng một phiến đá khiến nó vỡ vụn, xong ngoái đầu trông. Trong lùm cỏ có tiếng sột soạt, rồi Lương Tiêu nhảy xổ ra gào:
- Lão thối tha xem ta đánh đây, đoạn múa song thủ, lại hai phiến đá bay vù vù về phía họ Hà. Hà Tung Dương khoái chí đánh bật đi, cười bảo:
- Thằng lỏi đến đúng lúc lắm! Đỡ công lão tử phải đi tìm mi.
Lương Tiêu chửi:
- Thằng cháu nội, để ông đánh cho mày tè ra quần! Đoạn nhặt đá lên ném vào mông hắn.
Tuy công phu hàm dưỡng rất cao, Hà Tung Dương cũng phải nổi giận vì bị một đứa oắt thóa mạ như vậy, hắn hầm hầm quát:
- Lỏi con, mày muốn ăn roi phỏng? Đoạn bỏ Tần Bá Phù đấy, chạy ào về phía Lương Tiêu.
Lương Tiêu thét lên, rúc đầu vào đám cỏ. Hà Tung Dương ngẩn người. Lương Tiêu lại nghển đầu ra cười hỏi:
- Con của ta, con không dám đuổi bắt ông hả? Ha ha, cái loại lộn giống nhát gan như con thì chỉ hợp ở nhà bú vú mẹ thôi!
Giả như đó là cường địch cao thủ, họ Hà cũng nén lòng chịu đựng, nhưng để một đứa trẻ con chưa ráo máu đầu chửi bới độc địa đến thế thì còn trời đất nào nữa, hắn tím mặt, lao bổ tới thằng bé. Lương Tiêu co giò bỏ chạy, Hà Tung Dương đuổi được mấy bước thì sực nghĩ ra, “Hỏng, thằng nhãi này dụ ta đuổi để gã họ Tần kia có cơ hội nghỉ dưỡng, nếu hắn hồi phục được ba thành công lực thì lão phu đâu còn đối địch nổi.” Nghĩ tới đây hắn dịu mặt, lấy lại điềm tĩnh, nghĩ bụng không làm thì thôi, đã làm thì phải tới nơi tới chốn, trước tiên bắt Tần Bá Phù, sau đó bắt đứa trẻ kia cũng không muộn. Hắn liền xoay mình, Lương Tiêu vội vàng ném đá loạn xạ theo. Kể ra thằng bé còn nhỏ, sức còn yếu, ném trúng cũng chẳng đau đớn là mấy, nhưng để bị trúng, dù là một hòn, ngay trước mặt hạng cao thủ như Tần Bá Phù thì thật mất thể diện, chưa kể còn phải nghe Lương Tiêu chửi bới rất chối tai, Hà Tung Dương không chịu nổi, liền quát tháo ầm ĩ:
- Thằng khốn kiếp, lão tử phải đập cho mi một trận mới yên được, rồi băng mình tới, quay xích sắt quật thẳng vào mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu vội vàng giật lui, xích sắt đánh trúng một tảng đá ngay gần đấy, tóe lửa, đá bửa làm đôi. Tần Bá Phù toát mồ hôi, nhúc nhắc dậy ứng cứu, song hai chân tê nhũn, không đứng lên nổi, đành gọi:
- Nhóc con, không cần giúp ta, mau trốn đi!
Lương Tiêu vừa vắt chân lên cổ chạy vừa đáp trả:
- Giúp ngươi cái cóc khô gì! Hảo hán dám làm dám chịu, chính lão tử chặt chân Mông Lợn, không dính dáng gì tới ngươi.
Thấy thằng bé gặp cơn nguy hiểm mà vẫn cãi láo như vậy, Tần Bá Phù tức đến nổ mắt, chỉ muốn tóm được nó giáng cho mấy cái bạt tai.
Lương Tiêu chạy long tóc gáy, bỗng vấp phải một quân cờ ngã sấp mặt. Hà Tung Dương guồng tới, khoa xích sắt quấn lấy chân trái nó. Trong lúc nguy cấp, Lương Tiêu vung bảo kiếm chém về phía sau, kiếm gặp xích vang keng keng. Hổ khẩu tướp máu, kiếm tuột tay bay văng vào đám cỏ rối đằng xa. Giữa những tiếng keng keng, xích sắt cũng đứt mất một đoạn, nhả khỏi chân Lương Tiêu. Hà Tung Dương không ngờ kiếm sắc như vậy, đứng ngẩn ra ngạc nhiên. Lương Tiêu lồm cồm bò dậy. Hà Tung Dương bật cười ha hả, nhoài lên quăng xích sắt thật mạnh, quấn luôn vào cổ Lương Tiêu. Tần Bá Phù trợn mắt la hét tức giận, nhưng không đủ sức làm gì cả.
Đúng lúc đó, chợt có một tiếng cốp, như đá vàng va nhau. Sợi xích sắt thình lình đổi hướng, ngóc lại như mãng xà mổ vào thắt lưng Hà Tung Dương. Tên bộ khoái cả kinh:
- Quái thật! rồi vội vàng lắc tránh.
Lại cốp cốp mấy tiếng nữa, xích sắt quăng lên, vạch xuống trong không trung một đường bán nguyệt, vòng vào cần cổ hắn. Hà Tung Dương ngạc nhiên quá đỗi, nhưng dây xích mổ tới rất hung hãn quái gở, hắn không kịp nghĩ nhiều, đành khom mình giật lui về phía sau. Tần Bá Phù xem đến đây đã hiểu, nhất định là có cao thủ ẩn thân đâu đó, dùng đá ném xích sắt khiến nó đổi hướng, quấn ngược lại Hà Tung Dương. Xích sắt lúc dựng đứng, lúc quẫy động như quái xà, cứ nhằm thẳng vào tên bộ khoái. Hà Tung Dương sợ muốn chết, la lối luôn miệng:
- Có ma, có ma… Hắn định quẳng xích sắt đi, nhưng ngại nhỡ có cao thủ đến mà rời bỏ binh khí tùy thân thì càng khó chống đỡ, giữ cũng dở mà bỏ cũng dở, rõ ràng tay cầm xích sắt mà người thì cứ né đông tránh tây, luống cuống vô cùng. Lương Tiêu nhổm dậy thấy vậy thì vừa buồn cười vừa kinh ngạc.
Âm thanh côm cốp vang lên liên miên không dứt, xích sắt bị dẫn động bởi một sức mạnh to lớn, nhào lộn đâm chỉa trên dưới quanh Hà Tung Dương, trông như một tấm lưới tinh quang khổng lồ. Bỗng Hà Tung Dương thét lên “Ối chà”, sợi xích sắt vạch một vòng tròn rồi quành lại, quấn chặt lấy hắn. Hà Tung Dương gào rú, giọng hoảng hốt: Truyện "Côn Luân "
- Có ma! Đoạn bất chấp xích sắt đeo mình, hắn vừa lăn vừa bò, chạy hộc tốc ra sau núi, loáng cái đã mất dạng.
Lương Tiêu xem đến đây, vẫn như còn nằm mộng, miệng há hốc. Tần Bá Phù thở dài:
- Ơn tương cứu của đại sư, Tần Bá Phù suốt đời không quên.
Một giọng cười sang sảng từ đằng xa vang lên. Lương Tiêu sực hiểu: “Thì ra là lão hòa thượng, hèn gì lợi hại như vậy.” Nó bèn ngoảnh đầu nhìn về hướng tiếng cười, chỉ thấy tối như hũ nút, không biết hòa thượng nấp ở chỗ nào, có mỗi tiếng cười vọng ra:
- Ngươi không cần cảm tạ ta. Người đáng cảm tạ là thằng nhóc kia kìa, ta đi theo nó, định xem xem có phải nó muốn rửa hận cái tát khi nãy không. Nào ngờ đến khoảnh khắc quyết định, nó lại xuất thủ cứu ngươi. Khá lắm, khá lắm, ha ha, thằng ranh con khá lắm!
Lão cười một tràng dài, thoắt cái đã đi xa.
Tần Bá Phù liếc mắt nhìn Lương Tiêu, thong thả gọi:
- Tiểu quỷ…
Chưa dứt lời, đã thấy Lương Tiêu nhảy cẫng lên hung hăng thét:
- Lão quỷ… rồi quay mình bỏ chạy.
Tần Bá Phù cáu quá, tức giận bảo:
- Thằng ma chành kia, quay lại đây… rồi tung mình nhảy lên, bỗng loạng choạng chới với. Nguyên là lúc giao thủ với hòa thượng, y đã bị nội thương, khi hành công lại bị Hà Tung Dương phá đám, thần trí còn tỉnh táo đều là nhờ cố sức áp chế, bây giờ nhảy lên mạnh quá, tức thì hai mắt tối sầm, ộc máu ngã ngất đi.
Trong cơn hôn mê, y cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, lúc như sợi lông ngỗng bay trong không trung, lúc như con đò sụt trồi trên sóng, thi thoảng va vào đá, người đau như dần, nhưng mê man không sao mở mắt ra được. Chẳng biết lâu hay chóng, cuối cùng cũng hơi tỉnh táo, Tần Bá Phù nhướng mắt trông, bốn mặt đều là gỗ nguyên chưa xẻ dựng san sát. Y dụi mắt nhìn kỹ, thấy mình đang ở trong một túp lều mái lợp cỏ, gỗ ken làm tường, kiểu như chỗ ở của người gác rừng, hiềm nỗi trống không, hình như đã bị bỏ hoang lâu rồi.
Tần Bá Phù kinh ngạc nghĩ: “Ai đem ta đến chỗ này? Thằng bé kia chăng?” Trầm ngâm một chốc, chợt cảm thấy người ngợm đau nhức, y bèn lật áo lên xem, hóa ra toàn thân bầm dập, đoán chắc là Lương Tiêu đưa mình đến đây, do mình quá nặng nên nó phải lôi, va đập trên đường hẳn không tránh khỏi, chưa chết đã là may lắm rồi. Y lại ngờ vực, hay thằng oắt này nhân cơ hội mình hôn mê đánh mình trả thù cũng chưa biết chừng. Càng nghĩ càng giận, chỉ hận không tóm được nó lúc này mà nện cho hả. Nghĩ ngợi một hồi, bình tâm lại, y nhắm mắt hành công. Nội lực y vốn tinh thâm, nếu hôm đó không bị Hà Tung Dương phá đám thì đã khỏe lại lâu rồi. Huyền công cửu chuyển, mồ hôi đầm đìa, ước chừng thương thế bình phục được ba bốn phần. Lúc này Hà Tung Dương có tìm đến thì y cũng tự vệ ngon lành, bèn đứng dậy định mở cửa xem xét thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang lên. Ai đó đang đến.
Tần Bá Phù giật mình. Tiếng cười của Lương Tiêu vọng vào:
- Bạch Si nhi! Ăn chầm chậm thôi mày, tao cho mày hết thịt ngon, còn cái phao câu thì để dành cho lão già ốm o kia.
Tần Bá Phù lại nổi giận, “Xấc xược thật, thằng nhóc này dám coi lão phu như chó mèo!” Kế đó nghĩ bụng, “Ờ, lão phu cũng thử trộ hắn một phen, xem tên oắt con này dày vò ta ra sao.” và nằm trở xuống, giả vờ như hơi thở rất yếu. Y vốn hình dung tiều tụy, nên đỡ được khoản hóa trang. Truyện "Côn Luân "
Một lúc sau, cửa kêu cọt kẹt. Trước tiên là cái đầu, rồi cả người Lương Tiêu bước hẳn vào trong phòng, tay ôm một gói giấy dầu. Tần Bá Phù lạnh lùng nhìn nó. Gặp cặp mắt trợn trừng của y, thằng bé giật thót, sau nhận ra y rất yếu ớt không nhỏm dậy được thì nó dạn dĩ hẳn lên, cười hì hì:
- Lão già oặt ẹo, ngươi tỉnh rồi ư? Này, ăn đi.
Đoạn đến bên Tần Bá Phù, tở gói giấy ra, bên trong có một con gà sốt cay, hai con cá hun khói và một hồ lô rượu. Tần Bá Phù nhìn con gà cay thiếu mất một cái cánh, một cái đùi thì bụng nóng ran lên, “Té ra thằng nhãi này chỉ nói năng bậy bạ chứ thực tình vẫn tử tế với ta hơn với con chó một tí.” Đang định thò tay nhặt lấy, y chợt sinh lòng nghi ngờ, sầm mặt hỏi:
- Thằng kia, gà cá này ở đâu ra vậy?
Lương Tiêu bĩu môi:
- Ở đâu thì quan trọng gì, hẵng biết ăn đi đã.
Nó càng giấu, Tần Bá Phù càng ngờ, sẵng giọng hỏi:
- Vậy là mày ăn cắp, đúng không?
Lương Tiêu bị nói trúng tim đen đâm bực, liền to tiếng:
- Thế thì sao nào? Ngươi ăn hay không? Không ăn ta đem cho chó hết bây giờ.
Tần Bá Phù hằm hè bảo:
- Chí sĩ không vì miếng ăn mà nhục đến thân. Tần Bá Phù ta là người đường hoàng, đâu thể nhai nuốt những thứ nhơ bẩn của ngươi được. Nhóc con, mày ăn cắp của ai thì đem trả lại hết đi!
Lương Tiêu nhìn y, vẻ mặt hết sức quái gở, hồi lâu sau nó chợt cười nhạt:
- Ngươi tài nhỉ? Nhờ ai lôi ngươi đến đây để ngươi khỏi vạ vật dưới đất? Được, ngươi chê là đồ nhơ bẩn, vậy ta phải ép ngươi ăn cho ngươi nhục nhã luôn thể.
Nó ỷ Tần Bá Phù bị thương chưa khỏi, xé luôn một cái đùi gà tống vào mồm y. Nào ngờ chưa đưa đến nơi bỗng thấy xương sống căng ra, vụt một cái đầu nặng chân nhẹ, người bị xách chổng ngược lên. Nó định thần nhìn, tái mặt, sợ hãi nghĩ bụng, “Chết cha, lão này giả ốm lừa mình!” Tần Bá Phù tức giận cực điểm, ném mạnh nó xuống đất.
Lương Tiêu đau điếng. Tần Bá Phù nhướng mày dữ tợn:
- Mất mặt chưa?
Lương Tiêu giãy giụa la:
- Bắt nạt người ta!
Tần Bá Phù nghĩ, lúc mình hôn mê thằng bé đã kéo về đây, chắc nó cũng nhìn thấy hết bộ dạng nực cười của mình, chưa chừng còn bị nó đá cho mấy phát, đấm cho mấy đấm, mất sạch mọi uy nghi. Y càng nghĩ càng giận, hùng hổ mắng:
- Bắt nạt ư? Chỉ vì mày là dạng miệng còn hơi sữa, nếu không lão tử đã đánh tuốt xác mày ra rồi! Nói xong lửa giận lại bốc phừng phừng, y lật tay xách bổng Lương Tiêu lên, quật đen đét vào mông nó. Ai ngờ đánh được một lúc lâu vẫn chẳng thấy nó hó hé gì cả, y rất lấy làm lạ bèn đặt nó xuống hỏi:
- Thằng khốn, sao mày không khóc?
Lương Tiêu căm uất nhìn y, nghiến răng bảo:
- Ngươi muốn lão tử khóc, lão tử càng không khóc!
Tần Bá Phù ngẩn người. Lương Tiêu lại gằn giọng:
- Ta còn nhớ rất rõ, ngươi quất ta cả thảy là năm mươi bảy cái, bây giờ ta đánh không lại ngươi, đợi khi nào ta luyện xong võ công, cũng sẽ dằn ngươi lên đùi, quất trả cho đủ số!
Tần Bá Phù nghĩ bụng, “Thằng khá thật, bị ăn đòn mà còn nhớ rành mạch thế!” Đoạn y bảo:
- Được, ngày nào ngươi có nổi bản lĩnh đó, Tần mỗ sẽ nhận thua! Nhớ kỹ nhé, lão tử tên là Tần Bá Phù, đừng có đánh lầm người đấy!
Nhìn thấy thanh bảo kiếm sau lưng Lương Tiêu, y giật ra:
- Đây là thanh kiếm chém Mông Lợn phải không?
Rồi xé lớp vải rách nát, một luồng hàn khí thốc vào mặt. Tần Bá Phù buột kêu lên:
- Kiếm báu! Thằng ranh, mày lấy đâu ra vậy?
Lương Tiêu trừng mắt:
- Cái đồ thân tàn ma dại kia, ngươi định cướp kiếm của ta ư?
Tần Bá Phù ngớ người:
- Bố sư khỉ! Đoạn ném trả kiếm cho Lương Tiêu, cười nhạt. Hình như mày cũng võ vẽ chút công phu nông cạn! Ai dạy mày vậy?
Lương Tiêu bĩu môi:
- Ông bà ngươi dạy ta!
Tần Bá Phù sững người, không hiểu nó nói thế là ý gì. Lương Tiêu ngấm ngầm khoái chí, “Cha ta là ông ngươi, mẹ ta là bà ngươi, ta đương nhiên là lão gia nhà ngươi rồi!”
Tần Bá Phù nhẫn nại hỏi cặn kẽ thân thế Lương Tiêu, nhưng Lương Tiêu nói năng lung tung, mười câu thì dối trá đến bảy tám, hai ba câu còn lại cũng toàn châm chọc nhố nhăng. Được một lúc Tần Bá Phù mất hết kiên nhẫn, nổi cơn thịnh nộ, trợn mắt nghiến răng, cấu véo Lương Tiêu một trận đau điếng. Thằng bé thâm tím mình mẩy, không nhịn được bật khóc, nó gạt nước mắt, ngấm ngầm quyết định, “Lão già chết bầm, ngươi lại đánh ta nữa. Từ nay về sau, lão tử thề không đội trời chung với ngươi. Ngươi bảo một đằng ta làm một nẻo, ngươi bảo vàng mười ta bảo *** chó, trừ phi ngươi đánh chết lão tử, nếu không ta còn chống đối ngươi.” Tần Bá Phù thì đã coi Lương Tiêu như truyền nhân y bát, chỉ hiềm tự trọng thân phận nên chưa muốn nói rõ ra mà thôi. Y còn tin chắc vào câu ngạn ngữ của người xưa “Thương cho roi cho vọt”, vì vậy mới dùng vẻ uy nghi, dùng lời lẽ nghiêm khắc của một người thầy và động một cái là đánh đòn để giáo huấn nó, vốn chỉ mong giơ cao đánh khẽ là có thể khiến tiểu tử này ngoan ngoãn vâng lời, mai sau trở thành một đại hiệp uy chấn giang hồ, giúp bản môn phát dương quang đại. Không ngờ Lương Tiêu bẩm tính ngang ngạnh, thà chết chứ không khuất phục, Tần Bá Phù càng chửi mắng tàn tệ, nó càng chống đối kịch liệt.
Hai người ở trong túp lều gỗ mấy ngày, Tần Bá Phù cũng bình phục đến bảy phần. Một hôm y bảo Lương Tiêu:
- Nhóc, ta đã khỏi rồi, nay ta sắp đi Lâm An, ngươi đi cùng ta luôn.
Gần đây Lương Tiêu chỉ những muốn bỏ chạy, nhưng Tần Bá Phù võ công cao cường, lại giám sát nó chặt chẽ, rất khó thoát thân, nay nghe y nói vậy, nó nổi giận tức thì:
- Không đi!
Tần Bá Phù tát thằng bé một cái, mắng rằng:
- Đâu do mày quyết định được?
Rồi mặc kệ Lương Tiêu khóc gào, y lôi nó theo, nhằm hướng đông mà chạy.
Lương Tiêu nghiến răng căm uất, trên đường đi giở đủ mưu ma chước quỷ bỏ trốn đến cả chục lần, nhưng Tần Bá Phù võ công quá cao, lại giàu kinh nghiệm giang hồ, dẫu Lương Tiêu chạy được đến mười lăm hai mươi dặm đường cuối cùng cũng bị y bắt trở về. Tần Bá Phù thấy nó ngỗ ngược như vậy thì rất buồn, nhưng vò đầu bứt tai thế nào cũng không hiểu nguyên nhân tại sao, mỗi lần bắt được nó y đều đánh một trận nên thân. Nhưng hôm nay đánh, mai Lương Tiêu lại chạy mất, mà thằng bé thì rất xảo quyệt láu cá, giỏi lập kế bày mưu, mỗi lần bắt một khó hơn. Tần Bá Phù thường mất rất nhiều tâm sức mới tìm được nó, lại không biết làm sao để nó nghe lời được, chỉ biết nện một trận cho đỡ tức là cùng. Cứ thế mãi, Tần Bá Phù dần dần hết hi vọng thu nó làm đồ đệ, tâm trạng càng lúc càng chán nản, suốt dọc đường chẳng nói chẳng rằng, mặt mũi ỉu xìu.
Hai người khó chịu gầm ghè nhau mãi tới tận địa giới Giang Nam. Núi đồi ẩn hiện, sông ngòi dọc ngang, người bản địa nói tiếng Ngô uốn éo, nghe rất ngấy. Lương Tiêu càng thêm bực bội, giả như gặp chí sĩ khẳng khái của Yên Triệu, cao giọng hát một bài thì cũng có thể vơi bớt phiền muộn, xả bớt nỗi ấm ức, nhưng lúc này bốn bề đều là tiếng nói tiếng hát não nề, thực khiến người ta sầu thảm, suýt chút nữa nó nổi tính hung chống đối Tần Bá Phù.
Hôm ấy, hai người co co kéo kéo, cuối cùng cũng đến được ngoại thành Lâm An. Tới gần cổng thành thì nghe thấy đằng trước có tiếng đả đấu vọng lại, Tần Bá Phù đoán chừng là dân giang hồ nào đó gây thù kết oán, trong lòng rất chán nản, không muốn gây chuyện nên định bụng đi vòng lối khác, nhưng Lương Tiêu rắp tâm gây rối, nghe Tần Bá Phù nói muốn đi đường vòng, nó bảo:
- Đường lớn không đi mà đòi đi đường nhỏ, ngu quá! Ta biết rồi, chắc ngươi sợ gặp phải hạng cao thủ lợi hại như lão hoà thượng nọ, không bằng người ta thì mất mặt.
Tần Bá Phù sừng sộ nạt:
- Hừ! Ngươi biết rõ ta ở đằng sau nên cố ý nói bậy nói bạ, mà cho dù là không có mặt ta…
Thình lình Lương Tiêu quay hẳn lại, Hoa Mộ Dung bỗng đổi giận làm vui:
- Ôi dà, thì ra thằng quỷ đã tắm táp sạch sẽ rồi, ngoan quá đi mất, sau này cứ thế nhé, đừng ở bẩn nhé!
Cô gái xưa nay yêu thích bề ngoài, thấy Lương Tiêu khôi ngô, nỗi bực bội trong lòng tiêu tan, không nỡ trách mắng nó nữa.
Hiểu Sương bế một con chó trắng như tuyết, chỉ có các kẽ móng là màu đen, Lương Tiêu sáng mắt, gọi:
- Bạch Si nhi, rồi thò tay sang vuốt, nhưng con chó co rúm mình, Lương Tiêu vuốt tiếp, con chó bỗng sủa oăng oăng. Lương Tiêu cáu quá mắng:
- Chó chết, mày dám phản bội… rồi xoắn lấy cổ nó.
Hoa Mộ Dung cười gập cả bụng, giơ tay cản Lương Tiêu:
- Đó là cái sai của ngươi!
Lương Tiêu ức phát khóc:
- Các ngươi dụ dỗ chó của ta, sao lại bảo ta sai?
Hoa Mộ Dung nín cười:
- Để ta kể ngươi nghe chuyện Dương Bố đánh chó.
Lương Tiêu đang vùng vằng giận dỗi, nghe bảo có chuyện bèn dỏng tai lên. Hoa Mộ Dung kể:
- Ngày xửa ngày xưa có một người tên là Dương Bố, mặc một tấm áo trắng đi khỏi nhà, nào ngờ trời không chiều lòng, bỗng đổ mưa tầm tã, y bèn bỏ áo trắng, thay một chiếc áo đen trở về nhà. Con chó không nhận ra, sủa cắn y rất dữ dội. Dương Bố giận lắm, bèn lấy gậy ra nện. Người anh là Dương Chu trông thấy bảo rằng, “Em sai rồi, nếu con chó này lúc đi là chó trắng, lúc về biến chó đen thì em có nhận ra không?”
Lương Tiêu ngẩn người, kế đó nổi điên:
- Con mụ nanh nọc giỏi thật, nói xiên nói xẹo rốt cục để chửi ta là chó!
Nó hậm hực nhìn Hoa Mộ Dung, cô gái thì đã chiếm lại được ưu thế, chỉ cười chế giễu. Hoa Hiểu Sương không hiểu hai người đang tranh cãi, liền nói chen vào:
- Cô ơi, con đã đọc truyện này trong “Liệt tử”. Lư Trọng Huyền đời Đường có chú giải rằng, “Biết giữ lề lối thì dạy được cả hải âu, để mất luân thường thì chó nhà cũng sinh loạn!”
Hoa Mộ Dung vuốt má cô bé, cười bảo:
- Trí nhớ con tốt lắm, vì vậy phàm gặp những chuyện thị phi thì trước hết phải tự xem xét bản thân, đừng vội trách cứ người khác! Nếu biết giữ lề lối thì thuần dưỡng được cả chim chóc, nhưng có một số kẻ, là người hẳn hoi mà dạy dỗ thế nào cũng không nghe lời. Cô vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lương Tiêu.
Nói đến sách vở thì Lương Tiêu là dạng mít đặc, mù tịt trước những cách nói văn vẻ, vì vậy không hề đáp trả. Trong lòng rất tủi bực, nó lầm lì đi một lúc, đến cuối hành lang thì gặp một cái hồ nhỏ, khắp hồ thả đầy sen, lá xanh to chen nhau san sát, phủ kín mặt nước, thân sen vươn thẳng, đỡ lấy những đoá hoa đỏ hoặc trắng. Hoa Mộ Dung kéo Hoa Hiểu Sương đi qua ngôi thuỷ tạ, bước sang lầu các. Lương Tiêu chần chừ chốc lát rồi cũng đi theo.
Tần Bá Phù và Hoa Thanh Uyên đang chờ trong các, thấy cậu bé xinh đẹp tiến vào, đều ngẩn ngơ một lúc mới nhận ra là Lương Tiêu. Tần Bá Phù vỗ đùi đánh đét, cười bảo:
- Nhóc, mày chịu khó gọn gàng một tí thì dẫu sao cũng được cái bộ dạng giống người.
Hoa Thanh Uyên cười theo:
- Ừ, trước đây là vàng chưa luyện, ngọc chưa mài, là trân châu lăn lộn bụi trần, sống sạch sẽ một chút thì tốt hơn!
Lương Tiêu ngênh ngang ngồi xuống, đưa mắt khắp bàn, thấy toàn những vịt sốt vang gà quay béo, ngó sen trắng củ ấu hồng, chân ngỗng, khô nai, cua gạch, tôm nõn, ngoài ra còn rất nhiều thứ quả tươi, khô hoặc ngào đường mà nó không biết tên. Bụng sôi ùng ục, nó không khách khí gì, lập tức xé luôn một cái đùi gà tống vào mồm.
Hoa Mộ Dung cau mày:
- Ngươi chưa ăn cơm bao giờ à?
Lương Tiêu ăn luôn miệng, nhồm nhoàm sì sụp. Hoa Mộ Dung trông bộ dạng thô lỗ rất lấy làm ghét, kiên nhẫn hỏi tiếp:
- Ta hỏi ngươi, ăn cơm thì phải dùng cái gì?
- Dùng tay chứ dùng cái gì, Lương Tiêu vừa đáp vừa định lấy thêm đồ ăn, bỗng bị Hoa Mộ Dung đập đũa vào tay, nó ôm tay đứng bật dậy, sắp sửa nổi nóng. Hoa Thanh Uyên ngồi bên ấn nhẹ xuống vai nó, Lương Tiêu không tự chủ được, ngồi phịch trở lại ghế. Hoa Thanh Uyên cười, cầm đũa gắp một cái đùi gà nhồi vào bát cho, lại kéo một âu canh đến gần bảo:
- Từ từ mà ăn, đừng hấp tấp.
Y nói năng ôn tồn, Lương Tiêu bất giác nhớ lại những bữa cơm ngày xưa, nó và mẹ đùa giỡn ồn ào, cha thì lúc nào cũng hiền hoà điềm đạm, nhưng giờ cha đã bị chôn vùi dưới đất sâu, không thể nhắc mình ngồi im, không thể gắp thức ăn xới cơm cho mình, không thể dạy mình ăn uống nhỏ nhẹ nhai nuốt thong thả nữa, nghĩ tới đây, bất giác lòng chua xót, nó cúi đầu nín lặng.
Lương Tiêu đột nhiên ỉu xìu, ai nấy cùng lấy làm ngạc nhiên. Hiểu Sương ngồi cạnh, giật áo nó hỏi:
- Tiêu ca ca, anh không khoẻ ư?
Lương Tiêu sực tỉnh, vội vàng kéo áo chấm khoé mắt ướt nhoèn, cố gắng làm bộ hung dữ, trợn mắt nhìn Hiểu Sương:
- Mày… mày gọi tao là gì?
Hiểu Sương đỏ bừng mặt, Lương Tiêu hừ mũi. Tính còn trẻ con, thoáng một cái nó lại quên bẵng ưu sầu, suy nghĩ cởi mở hơn, hai tay khua khoắng vơ lấy thức ăn khắp bàn, gà vịt béo ngon, ngó sen củ ấu tươi, ngọt mặn đúng độ, cay chua vừa tầm, Lương Tiêu chưa bao giờ ăn một bữa khoái khẩu đến thế, tâm trạng hứng phấn hẳn lên. Anh em họ Hoa đều ưa sạch sẽ, thấy nó ăn uống luộm thuộm, Hoa Mộ Dung cau mày, không ăn nữa, Hoa Thanh Uyên cũng chỉ nếm qua mấy miếng rồi thôi.
Tần Bá Phù theo dõi một lát, bỗng thở dài than:
- Lương Tiêu, mày hư lắm, nhưng đầu óc thông minh, nếu mày chịu nghe lời ta, ta sẽ đem hết công phu truyền cho!
Mọi người thảy đều ngạc nhiên, Hoa Mộ Dung nôn nóng hỏi:
- Tần đại ca, thế là thế nào? Giống lưu manh vô lại này đâu xứng học bản lĩnh của huynh?
Tần Bá Phù xua tay:
- Muội thôi đi!
Vẻ mặt và giọng điệu y rất nghiêm trang, Hoa Mộ Dung im lặng.
Lương Tiêu lắc đầu:
- Võ công của ngươi có ra gì!
Ai nấy sửng sốt, họ Tần tím mặt, ấn mạnh tay phải, năm dấu ngón tay lập tức lõm xuống mặt bàn gỗ đàn. Hoa Thanh Uyên thấy không ổn, cười chen vào:
- Lương Tiêu, chắc cậu không biết, danh tiếng Bệnh Thiên vương Tần Bá Phù trên giang hồ có thể nói là sấm động bên tai.
Lương Tiêu vẫn lắc đầu:
- Võ công lão ấy dở tệ!
Tần Bá Phù đổi sắc mặt mấy lần, chợt phá lên cười ha hả:
- Rồi rồi, mày nói xem, võ công lão phu dở tệ ở chỗ nào?
- Ngươi thua hoà thượng kia.
Tần Bá Phù ngẩn người:
- Điều đó không đủ làm bằng, vị tiền bối ấy là nhân vật đỉnh cao trong võ lâm, ta đấu không lại cũng chẳng có gì là lạ.
- Rồi, coi như đỉnh cao, vậy ngươi thắng được Tiêu Thiên Tuyệt không?
Tần Bá Phù thần người, nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu đáp:
- E rằng không.
Lương Tiêu đập tay nói vẻ hờn oán:
- Đấy, thứ võ công không địch được Tiêu Thiên Tuyệt, ta không học.
Tần Bá Phù dẹp sự tự ái để nhắc đến chuyện nạp đồ đệ, nào ngờ bị cự tuyệt, thực mất mặt vô cùng, không nhịn được, y tóm chặt lấy hai cánh tay Lương Tiêu, tức tối hỏi:
- Khoan nào, Tiêu Thiên Tuyệt là đại cao thủ cái thế võ lâm, muốn thắng được đâu có dễ? Vì cớ gì mà mày nhất định phải thắng lão ta?
Lương Tiêu một mực lắc đầu, tuy không nói nhưng mắt đỏ hoe, Tần Bá Phù thấy vậy, ngỡ ngàng nới lỏng tay. Lương Tiêu vùng dậy, cắm đầu cắm cổ chạy ra khỏi thuỷ tạ. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều ngạc nhiên.
Lương Tiêu chạy ào đi, được một đoạn, tay ôm đầu rúc vào góc tường khóc rưng rức. Khóc mãi lòng mới nhẹ nhõm được một chút, nhưng hễ nhớ lại lời Tần Bá Phù, nó đều không kìm nổi nước mắt, tự nhủ, “Tiêu Thiên Tuyệt lợi hại như vậy, võ công của ta thì không thắng nổi ai, lẽ nào đời này kiếp này không trả được thù, không cứu được mẹ ư? Nếu thế thì ta sống cũng còn ý nghĩa gì đâu?” Lương Tiêu tuyệt vọng, nhìn hòn giả sơn lồi lõm chất ngất, nghĩ thầm, “Đã hết cách, thôi thì húc đầu vào đây mà chết vậy.”
Nó đứng dậy, đang định đâm đầu vào vách đá thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa, rồi có người reo lên:
- Tiêu ca ca, anh ở đây à!
Lương Tiêu ngoảnh ra, thấy Bạch Si nhi hớn hở chạy lại, Hiểu Sương thì đứng cười chúm chím ở đằng sau. Lương Tiêu vội quay ngoắt đi, tự nhủ, “Tuyệt đối không để con ranh trông thấy ta khóc.”
Nó lau khô nước mắt rồi hắng giọng:
- Mày đến đây làm gì?
Hoa Hiểu Sương đáp:
- Mọi người đang tìm anh, cũng may Bạch Si nhi rất khôn, thoáng một cái đã dò thấy anh rồi, cô bé cười dịu dàng, nhìn Lương Tiêu chăm chú. Tiêu ca ca, mắt anh đỏ đấy, khóc phải không?
Bị cô bé nhận ra, Lương Tiêu ngượng quá hoá giận, lườm cô quát:
- Bậy bạ, lão tử đâu có khóc, rồi hậm hực bỏ đi. Lúc nó bước ngang qua, Hiểu Sương bỗng níu lấy nó, Lương Tiêu liền xô một phát khiến cô bé loạng choạng. Nó đi một lúc cảm thấy mình hơi nặng tay, nghĩ cũng bất nhẫn, bèn liếc trộm lại, thấy Hiểu Sương đứng tựa lưng vào tường, mặt mày xanh tái.
Lương Tiêu cầm lòng không đậu, quay hẳn lại càu nhàu:
- Đi đi chứ? Đứng đó làm gì?
Hoa Hiểu Sương bặm miệng, đôi mày nhỏ cau cau, vẻ như nén đau. Lương Tiêu hừ mũi, bĩu môi hỏi:
- Đẩy có một cái là giận rồi hử? Đồ nhỏ nhen! Nó đi tiếp, được mấy bước chợt nghe sau lưng có tiếng động khẽ vội ngoái nhìn, cô bé hai mắt nhắm nghiền, ngã dụi xuống đất.
Lương Tiêu kinh hãi thò tay ra xem, thấy hơi thở rất yếu, nó toát mồ hôi, “Con bé này chắc chưa quen dãi dầu, bị ta đánh một cái mà đã chết rồi ư?” Tim đập thình thịch, nó định bỏ chạy, nhưng hai chân như dính keo, chỉ di chuyển một bước rồi không động đậy được nữa. Nó nghĩ, “Con nhỏ đối xử với ta không tệ, còn gọi ta là ‘ca ca’, ta nỡ nào để mặc nó chết? Nhưng nếu không chạy, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ không còn cứu được, cô nó bố nó hỏi đến, ta biết ăn nói thế nào? Nếu họ biết do ta hạ độc thủ, mụ giặc cái với lão bệnh tật kia lại không xé xác ta ra ư?” Thằng bé hoang mang loay hoay một lúc rồi nghiến răng quyết định, “Xé thì xé, đằng nào ta cũng không muốn sống nữa.”
Lương Tiêu bèn cõng Hoa Hiểu Sương theo hành lang chạy ra, chợt trông thấy Cúc Hương đang lững thững gần đó liền gọi toáng lên:
- Chị ơi, cứu với, cứu với! Gọi người, gọi người mau! Thằng bé bối rối, nói năng chẳng ra đầu ra đũa gì.
Cúc Hương thấy vậy, kinh hãi không kịp hỏi han, dẫn Lương Tiêu chạy thẳng vào một sương phòng, va ngay phải Hoa Thanh Uyên và mấy người kia. Hoa Thanh Uyên cả kinh thất sắc, chẳng nói chẳng rằng, đón lấy con gái, lần trong ngực áo cô bé một cái bình ngọc nhỏ, dốc ra hai hoàn thuốc vàng óng, cậy răng cô đẩy vào. Mọi người hoảng hốt, chăm chăm theo dõi gương mặt nhỏ trắng xanh.
Lương Tiêu đương thấp thỏm nghĩ xem có nên cướp đường tháo chạy hay không, chợt nghe Hiểu Sương hự khẽ một tiếng, nó liền ngẩng đầu lên xem. Cô bé mở mắt, khe khẽ gọi:
- Tiêu… ca ca, đừng…
Lương Tiêu tưởng cô bé tố cáo, tim nổi như trống lệnh, bắt đầu co chân lên chuẩn bị chạy, lại nghe tiếp:
- … đừng khóc…
Lương Tiêu sửng sốt ngẩn người, Hiểu Sương nhỏ nhẹ tiếp:
- Có chuyện gì không… vui, cha và… em sẽ giúp anh.
Cô bé mê man chưa tỉnh, sau câu này còn nói lăng nhăng một thôi một hồi nữa, hơi thở đều đặn dần, mới từ từ thiếp vào giấc ngủ.
Mọi người thở phào, Hoa Thanh Uyên đưa cô bé cho Hoa Mộ Dung rồi quay sang Lương Tiêu vẫn đứng sững như trời trồng:
- Tiểu huynh đệ, vất vả cho cậu quá! Con bé đột nhiên biến mất làm tôi sợ chết khiếp, không ngờ lại đổ bệnh, y lau mồ hôi trán, nếu chậm một chút nữa thôi thì chắc… Nói tới đây, y nín bặt, khuôn mặt tái mét.
Lương Tiêu há hốc mồm, không biết nên đáp lại ra sao, hai tay luống cuống. Tần Bá Phù đập nó một cái thật mạnh, cười ha hả:
- Thằng ranh nhà ngươi ăn nói bừa bãi ở Lưu Bôi thuỷ các, lão tử đã định tính sổ với ngươi, không ngờ ngươi chạy đi, lại làm được một việc tốt thế đấy. Y vỗ bồm bộp vào vai vào lưng Lương Tiêu, thằng bé vừa đau vừa tức, nhưng không dám hó hé gì.
Hoa Mộ Dung đưa Hiểu Sương về phòng ngủ, nghe vậy cũng cười bảo:
- Lương Tiêu, ngươi đã cứu Hiểu Sương, sau này ta không gọi ngươi là súc sinh nữa.
Lương Tiêu thầm than khổ, trong đầu luẩn quẩn mãi một câu, “Ta đánh con bé ngất, ta đánh con bé ngất…” Nó nghĩ, làm người ta ngất xỉu rồi lại chạy đi tìm người chữa, nếu nói ra chẳng khác nào tự lấy gậy quật lưng mình, tự giơ tay vả vào má mình, nhưng ăn roi ăn tát cũng không sao, trước sau gì cũng mất mặt, nó ngập ngừng rất lâu, cuối cùng vẫn nén lại, nghĩ bụng, “Tạm thời không kể thật làm gì, đằng nào con nhóc tỉnh dậy chả tố cáo kia chứ.”
Nó đang nghĩ ngợi, chợt nghe Tần Bá Phù nói:
- Thanh Uyên, xin lỗi cậu. Tôi theo lời Ngô tiên sinh đi gặp nhà sư ấy. Không ngờ Thuần Dương thiết hạp của ông ta là giả, thật uổng công.
Hoa Thanh Uyên lắc đầu:
- Nghĩa tình của Tần huynh, cha con đệ khắc cốt ghi tâm, xem ra ý trời không thể cưỡng cầu.
Tần Bá Phù vê vê sợi râu:
- Cậu nghĩ được vậy cũng tốt. Ôi, chỉ có điều Sương nhi vẫn phải chịu khổ.
Hoa Thanh Uyên buồn bã. Tần Bá Phù lại bảo:
- Lục Vạn Quân nhờ tôi đi Thường Châu gặp Cận Phi.
Hoa Thanh Uyên biết ý, cười đáp:
- Tần huynh an tâm, đệ sẽ lo liệu mọi việc ở đây.
Tần Bá Phù cau mày:
- Ở được thì ở, phải đi thì đi, cứ để thuận theo tự nhiên, sau này ngu huynh cũng không can thiệp nữa, nói xong liếc Lương Tiêu một cái, ủ rũ thở dài, phất tay áo bỏ đi.
Lương Tiêu còn đang hoảng hốt, nghe một thôi một hồi những lời bí hiểm ấy cũng không màng tìm hiểu cho rõ, cứ mải nghĩ liệu Hoa Hiểu Sương có tố giác mình hay không, mình có nên chạy trốn trước hay không. Nó vắt óc cân nhắc một hồi, cảm thấy không ổn, “Đường đường là trang hảo hán, đánh người rồi bỏ chạy chả hoá để thiên hạ chê cười sao?” Ngần ngừ mãi không biết nên làm thế nào, thằng bé quyết định tạm lưu lại phủ tuỳ tình hình rồi tính sau.