Côn Luân

Chương 23 : Tứ diện sở ca

Ngày đăng: 20:58 22/04/20


Lương Tiêu trong lòng kinh ngạc, định thần lại một chút mới nhìn rõ, thì ra không phải cái chuông không lồ có chân mà là có người đội cái chuông khổng lồ ấy mà đi. Chỉ có điều chuông to người nhỏ, che lấp một nửa người y nên không nhìn thấy đầu mặt lưng eo đâu cả.



Cái chuông đó đến rất nhanh. Tiến đến gần thì người vác cái chuông đó lại là một hoà thượng lớn tuổi, thân hình hùng vĩ, mặt mũi hồng hào, râu tóc trắng như tuyết, ngũ quan đầy đặn, dáng vẻ hòa bình. Chỉ thấy một tay ông ta đỡ chuông, tay kia cầm một chiếc gậy gỗ mun, thân mình như sao băng thẳng đến trước tửu lâu. Lương Tiêu nhìn thân hình vị hoà thượng này thấy rất quen nhưng nhất thời không thể nghĩ ra là đã từng gặp ở đâu rồi.



Lão hoà thượng đứng lại, nhìn những người xung quanh cười nói:



- Náo nhiệt! Náo nhiệt!



Giọng nói sang sảng, nói xong giơ chiếc gậy lên đập vào chuông, chỉ nghe thấy vang lên “Bong” một tiếng chuông vang rền, những người xung quanh thi nhau bịt tai lại. Lão hoà thượng gõ đến tiếng chuông thứ ba thì mọi người đã bỏ chạy tán loạn, chẳng còn một ai. Lão hoà thượng cười hì hì nói:



- Thanh tịnh hơn rồi!



Liền xoay tay đặt chiếc chuông xuống đất, gần như chặn hết cửa lớn của tửu lầu. Ông chủ tửu lầu thấy vậy kêu trời ầm ĩ:



- Đồ ngu, ngươi đem cái của nợ to đùng này vứt trước cửa quán của ta, không để cho ta làm ăn nữa hay sao?



Nhưng lại thấy khí thế ông ta ghê gớm nên ngoài miệng chửi bới mà không dám xông lên đánh.



Lão hoà thượng cười hì hì nói:



- Thiện tai! Thiện tai! Hoà thượng nghỉ lấy sức, thuận đường muốn xin thí chủ bố thí chén rượu uống.



Lương Tiêu nghe câu nói này, trong lòng liền sáng tỏ:



- Ai ya! Là ông ta!



Nhận ra vị hoà thượng này chẳng phải ai xa lạ mà chính là tăng nhân vô cùng lợi hại năm xưa đã đấu cờ với Tần Bá Phù trong thung lũng. Tối hôm đó trời tối tăm, Lương Tiêu không nhìn rõ khuôn mặt ông ta, mặc dù biết rằng vị hòa thượng này tuổi tác không còn trẻ nhưng hoàn toàn không nghĩ tới ông đã già đến như vậy nên vô cùng kinh ngạc, lại thầm nghĩ: “Tại sao lại chỉ thấy có một mình lão, còn đứa bé hoà thượng đầu to tròn đâu rồi?” Liền nhìn khắp bốn phía nhưng không thấy đâu.



Ông chủ tửu lầu vốn dĩ đang khó chịu, nghe những lời nói đó liền nói với vẻ chẳng tử tế gì:



- Không có không có, một giọt rượu cũng không có!



Vị hòa thượng cũng không bực tức, cười nói:



- Hoà thượng cứ một phần rượu là một phần khí lực, nếu không có rượu thì cái chuông này e rằng nhấc không nổi!



Ông chủ quầy rượu thấy ông ta vô lại như vậy, tức giận đến mờ mắt quay mòng mòng, vẫy đám tiểu nhị nói:



- Đi, đi, khiêng chuông ra chỗ khác đi!



Bốn tên tiểu nhị liền tiến lên, đồng thời dốc sức đến nỗi đỏ mặt tía tai nhưng chỉ chỉ như chuồn chuồn đạp cây. Lại có thêm hai người thực khách đến giúp đỡ, thử liền bảy tám lượt mà cái chuông đồng cũng chỉ lắc lư chút ít.



Một tên tiểu nhị tinh mắt thì thầm với ông chủ tửu lầu:



- Trông giống cái chuông trong chùa Hàn Sơn tự!



Ông chủ quán lập tức mặt cắt không còn giọt máu. Chiếc chuông lớn của chùa Hàn Sơn nổi tiếng khắp thiên hạ, tương truyền chiếc chuông đó là do Thập Đắc thiền sư thời nhà Đường đúc, nặng đến ngàn cân. Trương Kế thời nhà Đường từng nói: “Thuyền ai đậu bến Cô Tô, Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San” (1), đủ thấy tiếng chuông vô cùng vang vọng. Tuy nhiên chùa Hàn Sơn cách thành mấy chục dặm, vị hoà thượng này lại đem cái vật ngu ngốc nhất trần đời này vác tới đây, đúng là không khác gì người thần. Ông chủ quán rượu khiếp sợ vạn phần, trong lòng liên tục kêu khổ.



Thoát Hoan nhìn thấy lão hoà thượng thần uy như vậy trong lòng có ý muốn dụ dỗ, liền vỗ tay cười lớn nói:



- Ta mời đại sư uống rượu, thế nào?



Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, nói:



- Ngươi quen biết hòa thượng ư?



Thoát Hoan ngớ ra, rồi lại cười:



- Dám hỏi pháp hiệu của đại sư?



Lão hoà thượng cười nói:



- Ngươi đã không quen biết hòa thượng, tại sao lại muốn mời hoà thượng? Người ta thường nói: “Vô duyên cớ tỏ ra ân cần, không phải là kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp!”



Thoát Hoan nóng bừng mặt, gượng cười nói:



- Cái đó, cái đó, từ xưa anh hùng đồng cảm với anh hùng…



Lão hoà thượng không đợi hắn nói hết, ha ha cười nói:



- Đáng cười, đáng cười, trăm năm nay lang sói nắm quyền, nhãi nhép hoành hành, anh hùng ở đâu chứ?



Câu nói này khiến Thoát Hoan không phục, cao giọng nói:



- Câu nói này của đại sư là rất không đúng, Thái tổ của nhà Đại Nguyên hùng tài đại lược, thôn tính biết bao nhiêu nước mà không tính là anh hùng hay sao?



Lão Hoà Thượng cười nói:



- Thiết Mộc Chân ư? Chẳng qua chỉ là loại chùi đít chưa sạch, chó dại gặp người là cắn bừa thì coi là loại anh hùng gì ?



Thoát Hoan đối với vị tằng tổ phụ này coi như thần thánh, nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ, nhất thời quên mất sự lợi hại của hoà thượng, quát lên:



- Con lừa ngu xuẩn nhà ngươi dám nhục mạ tiên tổ…



Phát hiện lỡ lời liền lập tức im bặt. Lão hoà thượng liếc nhìn hắn, đắc ý cười không nói gì. Cáp Lí Tư thấy tình hình bất lợi vội vàng tiến lên một bước, chắp tay thi lễ với lão hoà thượng, nói:



- Dám hỏi đại sư có phải là Cửu Như thiền sư không?



Lão hòa thượng nhìn chiếc nhẫn đá quý rất to trên ngón tay giữa của hắn, cười nói:



- Đá Xà nhãn ma? Ngươi là con trai của Hạ Xú Xà? Hắc, chẳng lẽ là da thịt hắn ngứa ngáy, còn muốn đến Trung Nguyên để ăn đòn ư?



Cáp Lí Tư da mặt co giật, trầm giọng nói:



- Gia phụ đối với lời đại sư năm đó vẫn luôn ghi nhớ không quên, từng nhiều lần dặn dò vãn bối, nếu như gặp được đại sư thì nhắn rằng nhiều là năm năm, ít là ba năm, nhất định sẽ tới Trung Nguyên gặp đại sư.



Hắn ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp:



- Ông còn nói, đại sư lòng dạ rộng rãi, không như bọn vãn bối kiến thức nông cạn.



Hắn biết rõ lão hoà thượng này thần thông quảng đại nên mới nói thêm câu nói đó để kiềm chế lão, tránh lão kiếm người của mình gây phiền phức.



Cửu Như cười ha hả, cây gậy gỗ mun đột nhiên vung lên, điểm hướng vào ngực Cáp Lí Tư. Cáp Lí Tư không ngờ ông ta không tự giữ thân phận, thản nhiên ra tay, vừa định né tránh thì ai ngờ dưới chân rung chuyển, cây gậy gỗ mun đột nhiên trầm xuống, tới bàn chân hắn thì vừa quét vừa hất. Cáp Lí Tư đứng không vững, thuận đà ngã lăn ra, cây gậy gỗ mun lại vung lên đập vào gáy hắn. Cáp Lí Tư cảm thấy lực nặng như núi, toàn thân không còn nghe theo sự điều khiển của mình nữa, chỉ nghe “Bốp” một tiếng đã bị chiếc gậy gỗ ấn xuống đất, vỡ đầu chảy máu. Đám người Thoát Hoan thấy vậy đều mặt vàng như đất.



Cửu Như vẫn cười hì hì nói:



- Không phải cha ngươi nói sai mà là ngươi nhớ nhầm rồi. Người ta thường nói: “bóp những quả cà chua đã nát”, hoà thương thích bắt nạt nhất chính là đám vãn bối vô dụng như ngươi.



Cổ tay khẽ xoay, chiếc gậy hất vào cằm Cáp Lí Tư, Cáp Lí Tư không tự chủ được bay thẳng về phía Thoát Hoan. Hoả chân nhân và A Than hai người cùng tiến lên muốn đỡ lấy hắn, ai ngờ tay vừa chạm vào đều cảm thấy nặng như núi, đừng nói đến hai người bọn họ trên người đang có thương tích, cho dù không bị thương chút nào thì cũng không đứng vững được. Trong nháy mắt, cả hai người đều ngã ngửa ra phía sau, chỉ nghe một tiếng kêu thất thanh, ba người cân nặng hơn bốn trăm cân nặng nề đè lên người Thoát Hoan. Thoát Hoan lập tức kêu lên như lợn bị chọc tiết. Ba người kia mặt cắt không còn giọt máu, cố gắng vùng dậy rồi đỡ chủ nhân đứng dậy. Chỉ thấy Thoát Hoan đau đến răng cắn vào môi, , kiểm tra cẩn thận liền phát hiện ra gãy mất hai chiếc xương sườn. Ba người không dám chậm chễ, nhấc Thoát Hoan lên phóng đi tìm đại phu.



Chủ quán rượu thấy Cửu Như lợi hại như vậy, trong lòng càng lo sợ, lấy ra một bình rượu, sợ sệt nói:



- Cho ngươi! Uống hết rồi đi đi.



Cửu Như cười, như cá voi hút nước, một hơi uống uống rượu trong bình, rồi liếm mép nói:



- Rượu ngon, còn nữa không?



Chủ quán rượu vốn là một kẻ keo kiệt bủn xỉn nổi tiếng, nhìn thấy ông ta uống hết một bình rượu to như thế đã đau lòng ghê gớm, nghe vậy không kìm nổi giậm chân gào lên:



- Làm gì có chuyện như vậy, làm gì có chuyện như vậy…



Cửu Như cười nói:



- Hoà thượng đã nói rồi, một phần rượu là một phần sức lực, hiện giờ bất quá mới chỉ được nửa phần khí lực, sao nhấc nổi cái chuông kia?



Chủ quán rượu tức giận đến hai mắt trợn trắng, chỉ vào Cửu Như, lắp bắp nói không thành lời. Lương Tiêu không muốn nhìn thêm, đột nhiên lớn giọng nói:



- Lão hoà thượng, ông bản lĩnh cao cường, phải tìm đại cao thủ võ học để thi thố, ức hiếp một chủ quán rượu như vậy thì còn ra gì nữa?



Chủ tửu quán nghe rất lọt tai, luôn mồm kêu đúng. Lão hoà thượng đưa mắt liếc nhìn Lương Tiêu rồi đưa bình rượu lên miệng dốc hai cái, nhưng không rơi ra lấy được nửa giọt, bất giác thở dài rồi đột nhiên dùng chiếc gậy gỗ hất một cái vào cái vòng đồng trên đỉnh chiếc chuông. Bong một tiếng, chiếc chuông đã bay lên hơn ba trượng rồi lại từ trên cao rơi xuống, kình phong quét vào khiến người ta đau cả mặt, những người đứng quanh đều kêu lên sợ hãi, ôm đầu chạy toán loạn. Cửu Như dài bước tiến lên, đỡ lấy cái chuông ổn định trên vai, cười ha ha với Lương Tiêu:



- Tiểu tử, từ đây đến tửu lầu nào là gần nhất?



Lương Tiêu bật cười nói:



- Được lắm, lại đi lừa rượu uống ư!



Cửu Như cười nói:



- Sai bét rồi, hoà thượng tuyệt không lừa rượu mà là xin bố thí! Không dùng cách này thì ai chịu cho hoà thượng trọc đầu rượu uống?



Lương Tiêu nghe thấy buồn cười, thầm nghĩ: “Vị hoà thượng này cũng thật thẳng thắn”. Chủ quán rượu trốn sau lưng Lương Tiêu, miệng hùm gan sứa nói: Truyện "Côn Luân "



- Làm gì có kiểu xin bố thí nào như thế này? Rõ ràng là trộm, là cướp…



Còn chưa nói hết, cô gái áo xanh đã túm lấy lưng áo ông ta đẩy sang một bên, cười nói:



- Lão hoà thượng, tôi mời ông uống rượu, được không? Truyện "Côn Luân "



Cửu Như dò xét nàng ta một lúc rồi lắc đầu cười nói:



- Cô bé con, ngươi phải chăng cũng giống tên hoàng tử triều Nguyên kia, có mưu đồ gì? Có chuyện phải nói trước, rượu thì vẫn uống nhưng hoà thượng ta không đời nào nghe theo lời ngươi.



Cô gái áo xanh mắng: Truyện "Côn Luân "



- Ông vừa già vừa xấu, quỷ mới có mưu đồ với ông! Chỉ là thấy ông thèm đến đáng thương!



Cửu Như nhướng đôi lông mày trắng, cười lớn nói:



- Tuyệt vời! Tuyệt vời! Có câu nói này của ngươi, hoà thượng không uống không được rồi!



Cô gái áo xanh đổi giận thành vui, nói:



- Hoà thượng nhà ông, được chút lợi lộc còn ra vẻ ta đây, làm như ta ép ông uống không bằng.



Cửu Như cười nói :



- Được, được, coi như hoà thượng ta bắt nạt ngươi!



Cô gái áo xanh nghiêm mặt nói:



- Người mà ta muốn mời thì không uống cũng phải uống, còn người ta không muốn mời ư, có đánh ta, giết ta thì ta cũng không mời hắn!



Nói xong thì liếc Lương Tiêu một cái, khóe miệng có vẻ cười nhạt



Cửu Như gật đầu nói:



- Thiện tai! Thiện tai! Cô bé con nói đúng lắm, hoà thượng vừa nãy là ra vẻ.



Cô gái áo xanh mỉm cười nói:



- Hoà thượng ông hào khí ngút trời, bản cô nương rất thích, bất kể thế nào cũng phải mời ông uống mấy vò.



Nói xong từ trong ngực áo ra một túi tiền, mở túi ra bên trong châu ngọc lấp lánh chói mắt. Cửu Như khen ngợi:



- Cô bé con nhiều tiền thật!



Cô gái áo xanh cười nói:
Sở Uyển có chút hoài nghi nói:



- Nữ tặc không cho ngươi biết sao? Ừm, cái này... không thể nói cho ngươi được.



Lương Tiêu nhớ ra những lời người phụ nữ áo vàng nói ở bờ sông Vận Hà, liền buột miệng nói:



- Là Thuần dương thiết hạp sao?



Sở Uyển ối chà một tiếng, thất kinh nói:



- Tiểu tặc, sao ngươi biết được? Chiếc hộp... chiếc hộp đó đang ở trong tay ngươi ư?



Lương Tiêu chỉ cảm thấy vui mừng như điên cuồng: "Cái này gọi là đi rách đế giày không tìm thấy, giành được lại không tốn chút sức lực, ông trời giao chiếc hộp sắt đó rơi vào tay ta." Sở Uyển thấy Lương Tiêu tươi cười càng chắc mẩm chiếc hộp sắt đang nằm trong tay hắn, nghĩ thầm: "Nhất định phải tìm cách lừa hắn ta giao chiếc hộp ra mới được." Liền cười nhạt nói:



- Thế cũng đã đành, lúc nữ tặc này chạy trốn còn giết ba người làm vườn của Thiên Hương sơn trang, đốt cháy một vườn hoa lớn của Tam thúc công. Hừ, nghe nói cô ta dọc đường còn ăn trộm của các quan lại phú hộ, ngay cả nội cung của hoàng đế cũng bị cô ta ăn trộm không ít bảo bối. Đáng ghét nhất chính là mỗi lần cô ta ăn trộm xong đều để lại cái tên "Thiên Sơn Liễu Oanh Oanh", thật là điên cuồng quá mức.



Lương Tiêu thầm nghĩ: "Thì ra tặc nha đầu này tên là Liễu Oanh Oanh" rồi chỉ mỉm cười nói:



- Ăn trộm xong để lại tên, đúng là có gan.



Sở Uyển phì một tiếng, tức giận nói:



- Ngươi thì biết gì? Lần này Tam Thúc Công vô cùng giận dữ, mở cửa ra khỏi sơn trang chỉ để bắt nữ tặc này. Lão nhân gia người võ công cao cường, nếu ngươi không giao người cho ta thì cái mạng nhỏ bé của ngươi khó mà giữ được đấy!



Lương Tiêu thầm nghĩ: "Những nhân vật mà ta đã từng gặp chỉ có Tiêu Thiên Tuyệt và Cửu Như hoà thượng là có thể coi là võ công tuyệt thế. Tam thúc công của cô chắc cũng chỉ là tấm da trâu đáng giá hai xu tiền, tự thổi tự nổ thôi." Nhưng ngoài miệng thì không nói ra mà chỉ cười cười. Sở Uyển nghe giọng nhìn mặt, cho rằng hắn đã dao động, bèn nói tiếp:



- Nếu ngươi tham nhan sắc của nữ tặc này, ta khuyên ngươi hãy bỏ cái ý định ấy đi. Biểu huynh của ta là Lôi Tinh cũng chính vì con hồ li tinh này mê hoặc mà cuối cùng mất đi một chân, phải làm một thằng què suốt đời.



Cô ta tuy nhắc tới thảm cảnh của anh họ mình nhưng giọng nói đầy vẻ vui sướng trên đau khổ của người khác, ngừng một lát lại nói tiếp:



- Ngươi chắc là còn chưa biết, Thiên Hương sơn trang của chúng ta và "Lôi Công Bảo" của cô chú Lôi Chấn chính là hai thế gia võ học hiện nay, ngay cả "Tham Thiên Toan Nghê" Phương Lan



và "Thần Ưng môn chủ" Cận Phi mà gặp phải nhà chúng ta cũng phải cung kính. Hơn nữa, hiện giờ quan phủ đã vô cùng phận nỗ, phái ra Giang Nam đệ nhất bộ đầu là Hà Tung Dương, ngươi còn giúp đỡ nữ tặc này thì sẽ trởthành kẻ địch của cả thiên hạ.



Lương Tiêu nghe thấy ba chữ Hà Tung Dương không khỏi hừ lạnh lên một tiếng, thầm nghĩ: "Hà Tung Dương là kẻ vô cùng khốn nạn, người mà hắn muốn bắt thì lão tử nhất định phải bảo vệ tới cùng." Quyết định như vậy rồi mím chặt môi, không nói một lời nào. Sở Uyển tự phụ tài ăn nói của mình không có gì có thể phản bác được, thường ngày chỉ cần cô đưa ra yêu cầu là người lớn luôn luôn chấp thuận, lần này cũng muốn dùng miệng lưỡi Tô Tần, Trương Nghi để bắt Lương Tiêu phải khuất phục. Nếu có thể khiến cho Lương Tiêu giao Thuần Dương Thiết Hạp và nữ tặc thì đúng là đã lập được công lao vô cùng to lớn. Cô ta càng thấy Lương Tiêu không nói thì càng cho rằng những lời mình nói đã sinh hiệu quả, bèn tiếp tục nói:



- Ngươi còn trẻ như thế này mà võ công đã cao cường như thế! Nếu như đi theo con đường chính đạo, nhất định có thể trở thành một đại hiệp, tại sao lại muốn hòa chung vũng nước đục với nữ tặc?



Lương Tiêu nhíu mày nói:



- Làm đại hiệp thì có gì hay ho chứ?



Sở Uyển nói:



- Làm đại hiệp thì có thể được mọi người kính trọng và ngưỡng mộ.



Lương Tiêu nói:



- Vân Vạn Trình có được coi là đại hiệp không?



Sở Uyển kêu í một tiếng, ngạc nhiên nói:



- Ngươi cũng biết Vân đại hiệp?



Lương Tiêu nghe cô ta gọi ba chữ "Vân đại hiệp" thân mật bất thường, không khỏi đưa mắt liếc nhìn, thấy trên mặt Sở Uyển lộ ra thần sắc kỳ quái, giống như dịu dàng lại như mong mỏi, hai mắt nhìn về phía xa lẩm nhẩm nói:



- Vân đại hiệp là một nhân vật đầu đội trời chân đạp đất của võ lâm phía nam, đến Tam thúc công khi nhắc tới tên ông ấy cũng phải khẽ gật đầu. Ngươi biết không? Tam thúc công vốn rất coi thường thế sự, có thể được một cái gật đầu của ông ấy thì cả thiên hạ cũng có không quá ba, bốn người mà thôi.



Lương Tiêu cười nhạt nói:



- Vân Vạn Trình thì có gì lợi hại chứ? Chết chẳng yên lành.



Sở Uyển biến sắc nói:



- Người nói lăng nhăng, ngươi mới chết chẳng yên lành.



Lương Tiêu cau mày định nổi giận thì thấy Sở Uyển ngây người nhìn vào bóng đêm tối đen xa xa, trên mặt vẻ mờ mịt đã biến mất mà lại lộ thần sắc dịu dàng mong mỏi rồi nhẹ thở dài dịu giọng nói:



- Tuy nhiên Tam thúc công đã nói, Vân đại hiệp mặc dù không đến nỗi nào nhưng thua xa Vân công tử.



Lương Tiêu nói :



- Vân Công tử là ai?



Sở Uyển liếc hắn, cười nhạt nói:



- Vân công tử chính là con trai của Vân đại hiệp, hừ, ngươi không xứng đáng để được nghe tên của anh ấy.



Lương Tiều phì một tiếng, nói:



- Chính là tên tiểu quỷ khóc lóc sướt mướt ấy à?



Sở Uyển nghe vậy ngớ người ra, nhưng Vân công tử đó là người mà nàng ta hằng ngưỡng mộ, tuyệt đối không thể để cho người khác hạ nhục dù chỉ chút ít, liền không kìm được mắng:



- Ngươi mới là tiểu quỷ ấy!



Nói xong lại thở dài, kể tiếp:



- Bỏ đi, tóm lại một trăm tên tiểu tặc như ngươi cũng không thể so sánh được với Vân công tử. Lần trước huynh ấy theo Cận môn chủ tới Thiên Hương sơn trang mời ông nội ta rời núi. Đáng tiếc ông nội ta lòng dạ hẹp hòi, không chịu đồng ý mà còn nói cái gì là Đại Tống đáng tồn tại thì sẽ tồn tại, đáng diệt vong thì sẽ diệt vong, Thiên Hương sơn trang chỉ lo cho mình không màng sự đời.



Lương Tiêu thầm cười nhạt: "Đúng là cha nào thì con ấy, lòng dạ cô thì có rộng rãi gì đâu cho cam."



Lại nghe Sở Uyển kể tiếp:



- Vân Công tử nghe xong câu này bỗng đứng lên nói "Từ lâu đã được nghe danh ⬘Phân Hương kiếm thuật⬙ của Thiên Hương thiên sơn trang lừng lẫy giang hồ, Vân mỗ ngưỡng mộ vạn phần, hôm nay may mắn xin được lĩnh giáo vài chiêu." Ban đầu mọi người thấy anh ấy khẩu khí tuy lớn nhưng lại còn quá trẻ, trong lòng đều có phần xem thường. Ai ngờ mấy người anh họ đó lần lượt lên đấu mà không ai có thể tiếp được một kiếm...



Lương Tiêu lạnh nhạt nói:



- Đó là anh họ của cô vô dụng, chứ chắc gì tay họ Vân kia đã lợi hại.



Sở Uyển hừ nhẹ một cái như không thèm tranh cãi chuyện nhỏ nhoi, lại kể tiếp:



- Lúc đó Vũ cô cô của ta và chồng cũng đều ở đó, mắt nhìn thấy ông nội ta có thể bị bức phải ra mặt, Vũ cô cô đột nhiên đứng dậy nói: "Nô gia xuất giá đã lâu, kiếm pháp của nhà mẹ đẻ chỉ nhớ được sơ sơ vài chiêu, nhưng có lòng thành, mong Vân công tử vui lòng chỉ bảo."



Lương Tiêu nghĩ thầm: "Vũ cô cô mà cô ta nhắc tới chắc là người phụ nữ mặc áo vàng ấy rồi. Võ công của bà ta rất lợi hại, kiếm pháp lại vô cùng cao minh, nếu phải đấu thật với bà ta thì ta nhiều khả năng là không thắng được." Nghĩ đến đó, không khỏi quan tâm tới diễn biến tiếp theo của câu chuyện.



Lại nghe Sở Uyển nói:



- Liền nghe Vân công tử nói "Tiền bối khách sáo rồi, chúng ta không nhất thiết phải dùng sức để đấu, so về chiêu thức, điểm tới là dừng." Vũ cô cô cười nói "Vân công tử đã thương tiếc nô gia, nô gia sao có thể không nhận." Liền đó hai người cùng cầm trường kiếm, vừa định giao thủ thì bỗng nghe đằng sau tấm bình phong bằng vải trắng có tiếng người thở dài nói: "Sở Vũ, con dùng chiêu ⬘Ngọc địch hoành xuy⬙ đó, nếu hắn đâm vào huyệt ⬘Thiên Tông⬙ trên vai con thì con sẽ chiết chiêu thế nào?" Vũ cô cô lập tức cả người cứng đờ, hồi lâu mới nói: "Hắn... hắn sao có thể đánh tới đó được?" Người kia nói "Con đừng hỏi vội, hãy hói chiết chiêu thế nào?" Cô cô suy nghĩ một chút rồi nói "Con dùng chiêu "Quốc Sắc Thiên Hương" đâm vào huyệt "Tình Minh" của hắn." Người kia nói "Tấn công địch để tự cứu mình, cầu hai bên cùng chết, miễn cưỡng thì cũng chấp nhận được. Nhưng nếu hắn từ phương vị ⬘Khôn⬙ xuất kiếm, đâm tới bên trái ⬘Kỳ môn⬙ của con, con sẽ chống cự thế nào đây?⬙ Cô cô không nhẫn nại được nữa nói "Có kiếm pháp như vậy



Lương Tiêu kinh ngạc nói:



- Làm gì có chuyện như vậy? Cô nhất định là đã bốc phét rồi.



Sở Uyển cười nhạt nói:



- Ngươi không tin sao? Chuyện kì lạ còn ở phía sau cơ, bởi vì Vũ cô cô và Vân công tử đã giao hẹn trước là không đấu nội công chỉ so về chiêu thức, mà nhìn hai người trường kiếm qua lại từng chiêu từng thức đều không khác gì so với những điều người kia đã nói. Đến tận chiêu thứ mười hai, Vân công tử đột nhiên từ vị trí "Đại hữu" đâm ra một kiếm, mũi kiếm dừng lại trên huyệt "Quan Xung" của cô cô.



Lương Tiêu kêu lên:



- Bốc phét! Bốc phét!



Sở Uyển cười nhạt nói:



- Ngươi không tin cũng chẳng sao. Dù sao thì chuyện này cũng lan truyền khắp võ lâm phía nam rồi, ngươi nghe ngóng một chút là biết ngay.



Lương Tiêu nghe cô ta nói vậy thì chẳng nói được gì nữa. Lại nghe Sở Uyển kể tiếp:



- Lại nói Vân công tử dùng ra chiêu kiếm đó không những không vui mừng mà mặt còn xám nghoét, nhìn chằm chằm vào bức bình phong bằng vải trắng, chậm rãi nói: "Các hạ rốt cuộc là ai?" Người kia cười nói: "Sư phụ của ngươi chưa cho ngươi biết sao?" Vân công tử thở dài nói: "Có đúng là Sở tiền bối không? Vãn bối to gan, xin tiền bối chỉ giáo vài chiêu." Người kia nói: "Lão phu đã thành gỗ mục tro tàn, lâu rồi không dùng đến binh đao, hai chữ chỉ giáo hổ thẹn không dám nhận. Tuy nhiên hôm nay các hạ tới đây không dễ, lão phu cũng nhàn rỗi quá muốn cử động, thôi được, ta chỉ dám đứng sau bình phong lộ cái xấu, viết mấy chữ nguệch ngoạc, mời công tử nhận xét giùm". Ông còn chưa dứt lời đã có người bưng tới một nghiên mực, lập tức người đó đứng sau bức bình phong bằng vải trắng viết lên đó ba câu ngắn, đọc là: "Lá liễu dài, lá đào nhỏ, vườn sâu chặn không ai tới."



Lương Tiêu chen vào:



- Câu này thật kì lạ, chẳng khác gì nói cũng như không.



Sở Uyển mỉm cười nói:



- Những câu này từ ngữ mềm mại vô cùng, nhưng những chữ viết ra thì chữ nào bút lực cũng như mạnh mẽ vạn quân, ngang dọc móc phẩy đều dày đặc như trường kiếm, muốn xé giấy bay ra. Ôi, ta bản lĩnh kém cỏi, nhìn không hiểu ra điều gì, nhưng Vân công tử tinh thông kiếm đạo, trong một chốc đã nhìn đến nhập thần, anh ấy cứ đờ đẫn đứng đó hồi lâu, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, đột nhiên lùi lại ba bước, phun òa ra một ngụm máu tươi, quỵ một chân xuống đất...



Sở Uyển nói đến đây, cổ họng nghẹn lại đột nhiên không nói tiếp được nữa, ánh mắt nhìn ra phương xa, lộ chút buồn rầu.



Lương Tiêu đang nghe chăm chú, không khỏi truy hỏi:



- Hắn ta chết chưa?



Sở Uyển trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:



- Có ngươi chết ấy. Vân công tử điều tức một chút là lại bình thường rồi nói "Vãn bối ngu dốt, không phá được kiếm ý trong chữ viết của tiền bối, hôm nay thua một cách tâm phục khẩu phục." Lại nghe người kia thở dài nói "Thật ra ngươi bất quá mới được hai, ba phần võ công của lệnh sư mà đã muốn ngạo nghễ với anh hùng trong thiên hạ. Hắc hắc, sợ còn chưa đủ sức. Hơn nữa, kiếm pháp bất quá là vật chết, nhưng người thì lại sống, Phân Hương kiếm thuật là hay là dở còn do mỗi người khác nhau. Kiếm pháp của ngươi chẳng phải cũng vậy sao!"



Lương Tiêu tán thưởng nói:



- Câu nói này rất có ý nghĩa.



Sở Uyển không kìm được mỉm cười, lại nói:



- Vân công tử nghe xong câu này hồi lâu không nói gì, nhưng người kia lại nói: " Có điều Vân Vạn Trình có con trai như ngươi cũng là có phúc, Vân lão Điêu là người chính trực có thừa, nhưng cơ biến không đủ, luyện loại võ công chết cả đời thật là uổng phí. Ừm, đúng rồi, sư huynh họ Cận của ngươi có khí phách của ông ấy, bề ngoài dường như chín chắn vững vàng nhưng bên trong lại chẳng có gì đặc sắc, chỉ như cái túi rơm không thể thành việc lớn được." Cận môn chủ nghe xong câu này, sắc mặt có phần khó coi, Vân công tử thì bối rồi vô cùng, rồi người đó lại nói: "Có điều ngươi cũng không giống như vậy. Ngươi cốt cách nhẹ nhàng, tiếng nói như ngọc, tiền đồ trước mắt vô cùng rộng mở, vô cùng rộng mở... Nói xong cười dài rồi thản nhiên bỏ đi.



Sở Uyển nói đến đây liếc nhìn Lương Tiêu, khoé miệng mỉm cười vô cùng đắc ý.



Lương Tiêu thầm nghĩ cô ta kể chuyện việc này vô cùng chi tiết, chắc là bịa đặt thì không ra nổi, nhất thời bán tính bán nghi, hỏi:



- Người đứng sau bức bình phong rốt cuộc là ai?



Sở Uyển hừ một tiếng, kiêu ngạo không trả lời. Lương Tiêu trầm ngâm nói:



- Chẳng lẽ chính là Tam thúc công mà cô nói đó?



Sở Uyển cười nhạt nói:



- Không sai, Tam Thúc Công lần này cũng tới rồi, ngươi biết lượng sức thì mau đầu hàng đi.



Lương Tiêu bất giác cảm thấy do dự: "Liễu Oanh Oanh này chẳng thân quen gì với ta, lại còn có ngọn núi cao kia, ta vì cô ta mang tới một kẻ kẻ địch mạnh như vậy quả thật không đáng." Sở Uyển thấy thần sắc của hắn dao động, trong lòng mừng thầm, lại cười nhạt nói:



- Ngươi thử nghĩ xem, Vân công tử cũng không thắng được Tam thúc công của ta, ngươi vẫn còn định lấy trứng chọi đá hay sao?



Lương Tiêu nghe câu này, sự kiêu ngạo trong lòng nổi lên bùng bùng, hừ lạnh nói:



- Cái tên họ Vân ấy là cái thá gì, Lương Tiêu ta dù có kém cỏi hơn mười lần cũng không thể thua hắn ta được.



Sở Uyển nghe câu này, vừa khó hiểu vừa sợ hãi, ai ngờ khéo quá hóa vụng. Lại nghe Lương Tiêu coi thường người trong lòng của mình, lập tức lửa giận bừng bừng chẳng thèm để ý gì nữa, quát:



- Dựa vào chút bản lĩnh kém cỏi của ngươi thì xách xách dép cho Vân công tử cũng không đáng.



Lương Tiêu nổi giận, giơ tay định đánh. Sở Uyển nhìn hắn hung dữ như vậy, tim đập thình thịch, mắt đã rơm rớm lệ. Lương Tiêu thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, cuối cùng cũng không đành lòng ra tay, chỉ tức giận hừ một tiếng rồi quay người nhảy lên ngựa, phi đi thật xa.



Lương Tiêu thúc ngựa đi một hồi, lại sợ vết thương của con ngựa Yên Chi tái phát liền dừng lại. Bỗng nghe Liễu Oanh Oanh trên lưng ngựa ú ớ một tiếng. Lương Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy cô ta nhẹ nhàng trở mình, lông mày nhíu lại dường như có điều gì đó khó chịu. Lương Tiêu bế cô ta xuống, đặt dựa vào lòng, chỉ thấy mỹ nhân như ngọc, má lúm đồng tiền sáng lên trong ánh trăng vằng vặc như một đoá hoa quỳnh trắng thanh khiết, đang đung đưa hé nở kiều diễm vô cùng. Lương Tiêu khó mà kiềm chế được tình cảm của mình, cúi đầu áp má lên trán nàng, chỉ thấy trắng muốt mềm mại, thần chí như bay bổng, trong lúc đang lòng hươu ý vượn thì một con gió lạnh thổi thẳng vào mặt. Lương Tiêu đột nhiên rùng mình: "Ta đang làm gì thế này?" Rồi lại thầm nghĩ: "Đúng rồi, việc chính quan trọng hơn, nhân lúc cô ta say rượu chưa tỉnh, ta trước hết hãy xem xem Thuần Dương Thiết Hạp ở đâu?" Lập tức tìm trên yên ngựa con Yên Chi một hồi, không tìm được hộp sắt mà lại thấy một chiếc hộp bạc, mở ra thì bên trong toàn là son phấn, trên nắp hộp còn một chiếc gương pha lê nhỏ, sáng tới mức có thể soi rõ lông mi lông mày. Pha lê này gốc ở rất xa phía tây, ở Trung Thổ khó mà có được, chỉ là một chiếc hộp bạc nhỏ để trang điểm nhưng giá trị thì không hề thấp chút nào.



Lương Tiêu xem xét chiếc hộp bác hồi lâu nhưng không tìm thấy có điểm gì bất thường, đành bực tức trả lại chỗ cũ rồi đưa mắt nhìn Liễu Oanh Oanh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ở trên người cô ta, phải lục soát mới được." Hắn tuy có ý như vậy nhưng lúc ra tay thì chỉ thấy tim đập thình thịch, hai tay run run, không khỏi thầm nghĩ: "Lợi dụng lúc người khác gặp nguy nan thì không phải là hảo hán. Lát nữa đợi cô ta tỉnh dậy, ta sẽ công khai buộc cô ta phải đem thiết hạp dâng lên cho ta." Lập tức lấy lại tinh thần, lưng cõng Liễu Oanh Oanh đi về phía bắc một lúc, bỗng ngửi thấy một mùi thịt thơm mê người, bụng Lương Tiêu sôi lên sùng sục, hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy ở góc rừng phía bắc lộ ra một góc miếu đổ, ẩn hiện ánh lửa bập bùng.