Côn Luân
Chương 29 : Nhạc cực sinh bi
Ngày đăng: 20:58 22/04/20
Sở Cung một mình đấu với Lôi Hành Không đang cảm thấy đuối sức, nghe vậy như được đại xá, bèn gọi to:
- Lôi Hành Không ở đây này!
Lôi Hành Không tức giận nói:
- Sở Cung, ngươi muốn vi phạm lời dạy của tổ tiên, đem việc cái hộp sắt cho người ngoài biết ư?
Sở Cung cười nhạt:
- Ai vi phạm lời dạy trước thì trong lòng mọi người đều biết cả.
Lôi Hành Không không nói năng gì, tiếng sấm tiếng gió trên quyền càng thêm vang rền.
Chợt nghe Vân Thù cười dài, trong chốc lát đã đến gần, sang sảng nói:
- Bốn vị hẵng ngừng động thủ, Lôi Bảo chủ ở đâu?
Có mặt người ngoài, Lôi Hành chỉ đành tạm ngừng đấu, lạnh lùng nói:
- Thần Ưng môn và Lôi Công bảo chúng ta nước sông không phạm nước giếng, túc hạ tự tiện xông vào Bảo là đạo lý gì chứ?
Vân Thù cười nói:
- Vãn bối đuổi theo ba kẻ đối đầu mới đến đây. Theo như bạn bè giang hồ trông thấy thì vừa rồi có hai kẻ chạy tới hướng quý bảo, vãn bối sợ chúng nấp trong bảo nên nóng nảy mà xông vào, nếu có chỗ nào không thoả đáng thì xin được lượng thứ.
Lôi Hành Không nghe hắn nói năng khách khí thì nộ khí hơi dịu đi, nhưng lúc này hắn đang có việc gấp lòng loạn nên chỉ mong sớm tống cổ được thằng cha này đi, bèn nói:
- Được rồi, ta nể mặt Cận môn chủ. Lôi Chấn, con đưa Vân công tử đi lục soát, xem xem có phải có người đột nhập vào không.
Lôi Chấn vâng dạ, nhưng chớp mắt bỗng nghe Lôi Hành Không thét lên tức giận gầm lên:
- Hảo tặc tử!
Liễu Oanh Oanh không nhịn được ghé mắt qua khe cửa nhòm ra ngoài, chỉ thấy Lôi Chấn và Vân Thù đứng ở đằng xa, Sở Cung thì đang múa trường kiếm đang đấu kịch liệt với song quyền của Lôi Hành Không. Sở Vũ thì như một con chim oanh vàng xuyên mây lao thẳng tới hòn giả sơn. Thì ra, hai huynh muội họ nhân lúc Lôi Hành Không nói chuyện không để ý đã cùng nhau ra tay. Lôi Hành Không không kịp đề phòng liền bị Sở Cung đâm xoạt xoạt mấy kiếm chặn lại một bên. Sở Vũ bèn nhân cơ hội chạy tới trước hòn giả sơn, đang định chui vào thì bỗng cảm thấy eo lưng tê dại, huyệt Ngũ Khu đã bị điểm trúng. Liễu Oanh Oanh cười khanh khách ôm Sở Vũ vào lòng rồi chạy ào ra đấu thất, Lương Tiêu lướt theo sau.
Hai người đột nhiên xuất hiện khiến mọi người không ai là không sửng sốt. Liễu Oanh Oanh cười hi hi nói:
- Lôi bảo chủ, Sở tiên sinh, mọi người cứ thương lượng đi. Các ngươi thả chúng ta ra khỏi bảo, ta trả con dâu cho các ngươi.
Lôi Hành Không hai mắt như muốn phun lửa, cười nhạt nói:
- Ngươi nằm mơ ư!
Lôi Chấn mặt tái nhợt, hoang mang nói:
- Cha ơi, cứu người là quan trọng.
Liễu Oanh Oanh cười:
- Lôi Bảo chủ đừng tức giận, vừa rồi ta tìm được một vật hay lắm ở trong hòn giả sơn, ông có muốn xem không?
Lôi Hành Không trong lòng thấp thỏm, mặt cắt không còn hột máu.
Sở Cung đảo mắt, cười ha hả:
- Cô nương phát hiện ra vậy gì hay đấy? Sở mỗ muốn xem lắm.
Liễu Oanh Oanh cười khẽ, không đáp mà lại hỏi:
- Sở lão đại, em gái ông một lòng muốn giúp ông, không tiếc đắc tội với nhà chồng, thế mà ông không quan tâm tới sự sống chết của bà ta à?
Sở Cung ngẩn người, ngẫm nghĩ hộp sắt nhất định phải đòi lại về, nhưng nếu để mặc sự sống chết của em gái thì sẽ phạm phải điều luân thường đạo lý không dung tha. Cân nhắc nặng nhẹ hai đường rồi thì Sở Cung cho dù có bực tức nhưng cũng chỉ còn cách nghiến răng cười nhạt, không nói năng gì.
Liễu Oanh Oanh lại cười nói với Lôi Chấn:
- Thiếu bảo chủ, còn ông?
Lôi Chấn dứt khoát đáp:
- Ngươi nhất định không được đả thương Nhị nương. Ngươi nói gì ta đều sẽ làm theo.
Liễu Oanh Oanh nói có mấy câu mà khống chế được ba đại cao thủ thì đắc ý vô cùng, liếc mắt nhìn qua Vân Thù thì thấy hắn lưng đeo trường kiếm đứng đằng xa khoé miệng vương một nụ cười nhạt, bất giác thầm nghĩ: “Người này cười thật đáng ghét, nhưng không biết phải đối phó thế nào đây. Hừ, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu, không bận tâm đến hắn vội.” Rồi đảo đôi mắt đẹp, cười hi hi nói:
- Lôi thiếu bảo chủ quả nhiên rất biết điều, đợi ta ra khỏi bảo, sẽ trả Nhị nương cho ông, để bà ta lại sinh cho ông hai thằng con mập ú nữa. Truyện "Côn Luân "
Sở Vũ và Lôi Chấn không biết con trai đã chết,trong lời nói của Liễu Oanh Oanh còn có ẩn ý nên nghe vậy đều đỏ mặt lên.
Liễu Oanh Oanh đưa mắt ra hiệu cho Lương Tiêu, hai người cùng sánh vai đi ra khỏi bảo. Vân Thù lạnh lùng đứng bên đường, đợi hai người đi đến gần thì bỗng trợn tròn đôi mắt đẹp, hung dữ bảo:
- Tiểu tặc xem chưởng đây.
Rồi vù một chưởng đánh thẳng tới đầu vai Lương Tiêu. Chưởng này toàn lực phát ra, lăng lệ tuyệt luân, Lương Tiêu không dám ngạnh tiếp nên bước chéo đi ra xa ngoài một trượng. Vân Thù thấy bộ pháp của hắn thì kêu í lên, ngạc nhiên nói:
- Kỳ quái.
Rồi tiến lên một bước, tả chưởng đẩy lên trước, hữu chưởng kéo theo sau. Lương Tiêu nhìn chưởng thế của y thì cũng lộ vẻ kinh hãi, cau mày nói:
- Kỳ quái.
Đột nhiên Vân Thù thân pháp nhanh hẳn lên, khoảng cách như ngắn lại một bước đã đuổi tới, liền có một chưởng vỗ tới mặt Lương Tiêu. Lương Tiêu tránh được chưởng đó rồi bỗng cùng Vân Thù nhìn nhau, đồng thanh kinh ngạc kêu:
- Ngươi cũng học được à?
Liễu Oanh Oanh thấy hai người thần thái ngôn ngữ đều cổ quái thì trong lòng rất kinh ngạc, lại thấy Vân Thù lạnh mặt nói:
- Tam Tài Quy Nguyên chưởng là do một mình gia sư sáng chế ra, trong thiên hạ không còn truyền cho ai khác. Tiểu tử thối, ngươi học lén ở đâu vậy?
Lương Tiêu lạnh lùng nói:
- Ai học lén? Quá nửa là do ta tự nghĩ ra. Truyện "Côn Luân "
Lời hắn nói vốn là sự thật nhưng Vân Thù thì lại cảm thấy vô cùng hoang đường, tức giận hừ một tiếng rồi cười nhạt:
- Tiểu súc sinh toàn nói những chuyện lời nhảm nhí. Tự sáng chế ra võ công, thứ ngươi mà xứng à?
Rồi soạt soạt mấy chưởng, bổ về phía Lương Tiêu.
Hắn chưởng pháp tinh kỳ, Lương Tiêu không chống đỡ nổi nên liên tục thi triển bộ pháp lùi về sau. Vân Thù rắp tâm dò xét chân tướng hắn nên không ra đòn sát thủ, chỉ đeo bám không rời. Trong khoảnh khắc, hai người một tiến như gió lốc, một lùi như chớp nháy, nhảy múa bay lượn nối đuôi nhau xoay loạn. Mọi người thấy hai người bọn họ bộ pháp như cùng một đường lối thì đều cảm thấy kinh ngạc.
Lại đuổi một vòng, Vân Thù đã nhìn ra hư thực của Lương Tiêu liền đột ngột cười nhạt rồi hét lên:
- Tiểu súc sinh, cho dù ngươi có học lén thì cũng chẳng học được hết!
Hai chân xoay như đèn cù, thân hình vụt bật lên rồi một chưởng đánh xuống. Lương Tiêu tuy bị hạn chế về nội lực không thể thi triển hết chưởng pháp nhưng lại hiểu rất rõ về đạo lý quyền thuật, nhìn thế xông tới của y thì biết là đã dùng ra “Thất thất đại diễn bộ”, lập tức co mình lại lướt ra sau, nhưng Vân Thù xuất thủ quá nhanh, chưởng phong như đao soạt một tiếng đã cắt mất một mảnh tay áo của hắn.
Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu bỗng gặp hiểm chiêu thì kinh hãi tim đập thình thịch, vụt rút ra một thanh chuỷ thủ kê vào cổ Sở Vũ, quát :
- Lôi Đại Lang, ngươi có muốn bà ta sống không?
Lôi Chấn kinh ngạc:
- Tự nhiên là muốn… ây da, ngươi cẩn thận cái tay đấy, đừng có loạn động.
Liễu Oanh Oanh đáp:
- Vậy được, ngươi ra giúp Lương Tiêu!
Lôi Chấn trong lòng tuy ngàn vạn lần không muốn, nhưng tính mạng vợ là quan trọng nên đành phải tiến lên, vung song quyền tấn công Vân Thù.
- Ngươi mắng chửi ta thì không sao, đừng mắng chủ ta, không ổn đâu.
Lương Tiêu hỏi:
- Có cái gì ghê gớm hả? Ta cứ mắng đấy!
Thiếu nữ sầm mặt lại, nhíu mày chống má một lúc lâu, chợt thò tay điểm lên huyệt Thiên đột của Lương Tiêu. Lương Tiêu đang chửi bới thì bị im. Thiếu nữ nói:
- Ta đã nghĩ rồi, ngươi không nói năng gì thì hơn, tránh để chủ nhân nghe thấy thì sẽ gây hại cho ngươi.
Thiếu nữ thúc ngựa chạy một quãng thì tới một gò núi, trên sườn núi có hai hòn đá khổng lồ, dài mỏng, trông như đôi tai thỏ. Thiếu nữ mặt tròn nhìn lên, thấy trên gò không có một ai thì càu nhàu:
- A Lăng thư thư bảo ta đợi ở đây, tại sao chính tỷ ấy lại không đến?
Cô ta xuống ngựa, ôm Lương Tiêu đi lên gò, ngồi dưới chân khối đá tai thỏ bên trái, lấy ra một bầu nướchỏi Lương Tiêu:
- Ngươi muốn uống không? Muốn thì chớp mắt đi.
Lương Tiêu từ sớm đã khát khô cả cổ, bèn chớp chớp mắt. Thiếu nữ nâng cằm gã lên cho uống nửa bì, rồi tự mình cũng uống, ai ngờ mới uống một hớp chợt nhớ ra Lương Tiêu vừa uống xong, thì ngượng nghịu liếc trộm gã, gương mặt tròn xoe đỏ bừng.
Thiếu nữ uống nước xong, chẳng có việc gì làm, lại không thể trò chuyện với Lương Tiêu, đành cúi đầu nghịch tà áo. Lương Tiêu cũng nhân lúc đó chợp mắt xung khai huyệt đạo, nhưng nội tức ở đan điền rất mơ hồ. Lương Tiêu thử liền mấy lần, đều tốn công vô ích, rất là buồn bực
Một lát sau, chợt nghe dưới gò có tiếng cười khanh khách. Lương Tiêu mở mắt, trông thấy một cô gái đẹp đi lên, cô ta mặc áo xanh lá, thon thả yểu điệu, tuy không đẹp bằng Liễu Oanh Oanh, nhưng có phần hấp dẫn hơn. Lương Tiêu không nhịn được, phải ngắm nàng, chợt nghe thiếu nữ mặt tròn reo lên:
- A Lăng tỷ đến rồi!
A Lăng lên tới gò, nhìn Lương Tiêu ngạc nhiên rồi cười chào:
- A Tuyết đến sớm thế!
Thiếu nữ mặt tròn gật đầu:
- Em nghe lời tỷ, gắng sức đi bắt Liễu Oanh Oanh. Đuổi mãi, đuổi mãi... tuy rằng không bắt được ả, nhưng lại bắt được tên đồng bọn này.
A Lăng nhìn sang Lương Tiêu, tỏ vẻ:
- Em lập được công lớn rồi, chủ nhân mà biết thì nhất định sẽ trọng thưởng.
A Tuyết xấu hổ nói:
- Thưởng hay không không quan trọng. Chỉ cần chủ nhân không bực, không mắng là A Tuyết em phải tạ ơn Trời Phật rồi!
A Lăng ngồi xuống một tảng đá, cười nói:
- Em lập được công lao, chủ nhân thương em còn không hết, có lẽ nào bực bội? Ôi, êm lần đầu xuất trận đã lập được thành tích xuất sắc thế này, công lao của ta và A Băng đều bị lu mờ rồi!
A Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Thế ạ? Em đã lập được công lớn lắm ư?
A Lăng mắt lóe lên ghen tị, nhưng vẫn nói bình tĩnh:
- Đúng đấy! Ta nghe chủ nhân nói, tiểu tử này là tình nhân của Liễu Oanh Oanh. Con nha đầu ấy yêu hắn lắm. Bắt được hắn thì chủ nhân ra điều kiện gì, ả ta cũng phải chấp thuận, tuyệt đối không dám phản kháng. Nhưng Liễu Oanh Oanh gian ngoan xảo quyệt lắm, đến chủ nhân còn phải e ngại ả vài phần, thật không ngờ một kẻ ngốc như e lại may mắn thế!
A Tuyết cúi đầu:
- Đều nhờ tỷ cả! Nếu tỷ không bắt em đuổi theo thì em cũng không tài nào tóm được hắn ta đâu.
A Lăng gượng cười:
- Em hiểu thế là tốt, nhưng đừng kể với chủ nhân điều ấy nhé.
A Tuyết ngạc nhiên:
- Tại sao ạ? Chủ nhân biết thì sẽ trọng thưởng cho cả tỷ nữa.
A Lăng mặt xám đi:
- Ngốc nha đầu, bảo ngươi đừng kể thì đừng kể, hỏi nhiều ta cắt lưỡi bây giờ!
A Tuyết không ngờ cô ta đột nhiên nổi giận như vậy, sợ run người, cúi đầu nín lặng.
A Lăng mắng xong thì mặt mày đỏ bừng, ngực hổn hển, nhưng cô ta lại cười ngay:
- Xin lỗi A Tuyết, chị đang buồn bực nên mới nổi nóng như vậy, em đừng để bụng nhé!
A Tuyết gật đầu:
- Em tính ngu ngốc, chị có mắng cũng phải!
A Lăng cười khanh khách:
- Đúng là A Tuyết rất ngoan mà. Em có hiểu vì sao chị giận không?
A Tuyết lắc đầu.
A Lăng cười khổ:
- Là vì em lập được đại công, ta thì chẳng làm được gì hết. Ta buồn lắm.
A Tuyết không hiểu ngầm ý của A Lăng, vội nói:
- tỷ đừng buồn, nếu sau này còn cơ hội lập công, em nhất định sẽ nhường cho tỷ, để tỷ lập được công to.
A Lăng thấy cô ta không hiểu ý thì tức lắm, nhưng lại cười ngay:
- Chị em chúng ta đã lâu rồi không luyện chưởng pháp. Nhân hôm nay rảnh tập luyện một chút vậy.
Nói xong cô ta đứng dậy. A Tuyết không dám làm trái cũng đứng lên:
- Xin thư thư chỉ giáo!
A Lăng tủm tỉm gật đầu, đứng theo thế, A Tuyết cũng đứng theo tư thế tương tự, đứng đối diện với cô ta. Lương Tiêu nhìn tư thế mà kinh ngạc quá đỗi, đó chính là chiêu thức Phiêu tuyết thần chưởng. Khi luyện công, Oanh Oanh đã từng biểu diễn lộ chưởng pháp này cho hắn xem, do vậy hắn nhận ra ngay.
A Lăng bật cười khanh khách:
- Tỷ bắt đầu trước nhé!
Nói rồi bay lên, vỗ song chưởng ra. Lương Tiêu nhận ra là ThiênTtuyết Cái Đỉnh của Phiêu tuyết thần chưởng, trong lòng càng thêm kinh ngạc, bèn tập trung tinh thần chăm chú theo dõi. A Tuyết thì sử chiêu Băng Đông Tam Xích, chưởng hai bên chạm nhau, gió lạnh nổi lên. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Đánh cũng được lắm, nhưng vẫn kém Oanh Oanh. ”
A Lăng cười hì hì:
- Chưởng pháp của Tuyết muội khá lên nhiều rồi đó! Thảo nào lập được đại công, khiến người ta ngưỡng mộ.
Cô ta vừa nói vừa sử chiêu Tuyết hoa lục xuất, vỗ liền sáu chưởng theo đúng vị trí sáu cánh của hoa tuyết. A Tuyết vội vàng dùng chiêu Thu sương tứ tán, gắng gượng chiết giải.
Phiêu tuyết thần chưởng vốn là lộ chưởng pháp do sư tổ khai sáng phái Đại Tuyết Sơn nhìn cảnh gió tuyết mà sáng tạo ra, vì vậy nó nhẹ nhàng bay bổng như gió tuyết, A Lăng, A Tuyết còn trẻ, lại xinh đẹp, nên trận tỷ thí diễn ra rất đẹp mắt. Lúc đầu A Tuyết còn luống cuống chân tay, nhưng càng đánh càng tập trung, không còn nghĩ đến một điều gì khác, chiêu thức rất ổn định. A Lăng tuy ra chiêu rất nhanh, nhưng nội lực thì hơi đuối, đấu càng lâu thì càng đuối sức. Lại thêm vài chiêu nữa, A Tuyết thình lình ra chiêu Thụy tuyết triệu phong quật trúng chưởng vào vai A Lăng. A Lăng cảm thấy vai tê dại, lập tức lướt lại sau mấy bước, quát:
- Ngốc nha đầu kia, ngươi dám đánh ta ư?
A Tuyết thấy A Lăng nhìn mình với vẻ tàn độc rồi chồm tới, mặt lạnh lùng thì rất khiếp đảm, chiêu thức bỗng chậm đi, tức thì bị A Lăng trúng một chiêu Lục nguyệt phi tuyết vào vai. A Tuyết lùi ra sau ba bước, vai đau trào nước mắt. A Lăng thấy ra chiêu trúng đòn mà chưa đánh ngã được A Tuyết thì hơi ngạc nhiên, bèn chạy vòng ra sau, đánh một chưởng nữa vào lưng cô ta. A Tuyết ngã dúi về phía trước, kêu lên Truyện "Côn Luân "
- Tỷ tỷ, A Tuyết đau lắm rồi!
A Lăng ra chiêu này nữa vẫn chưa đánh ngã được A Tuyết thì càng kinh ngạc. Thì ra A Lăng rất thông minh nhưng tính tình lười nhác, gặp phải bài luyện khó thì thường trốn tránh. A Tuyết tuy chậm chạp nhưng chăm chỉ nên nội lực rất vững. A Lăng ngày thường vẫn tưởng mình giỏi hơn A Tuyết, hôm nay lại thất thế thì vừa tức vừa xấu hổ. Cô ta vốn định xuất chưởng đánh chết A Tuyết, cướp lấy công lao, nào ngờ nội công của nha đầu này mạnh đến thế, không đánh ngã được, cô ta suy nghĩ thật nhanh rồi cười khanh khách:
- A Tuyết, còn muốn tỉ thí nữa không?