Côn Luân

Chương 32 : Bát vân kiến nhật

Ngày đăng: 20:58 22/04/20


Lương Tiêu vuột mất cơ hội thoát khỏi động, trong lòng vô cùng bực bội.

Ngoảnh đầu nhìn thì lại càng sửng sốt, ba người vừa đến hóa ra là Lôi

Chấn, Sở Cung và Sở Vũ, chân tay đều bị trói chặt, khốn khổ vô cùng,

trên trán Lôi Chấn vẫn còn một vết thương đang rỉ máu. Cả ba nhận ra

Lương tiêu thì sắc diện có phần kinh ngạc, ngay lập tức tản ra, mỗi

người một phương, chắn thành vòng tròn vây lấy Lương Tiêu.



Sở Vũ mày mi dựng ngược, quát thét lên:



-Tiểu tặc, ta tìm ngươi khổ muốn chết!



Lương Tiêu đáp lại, lời nói có phần dửng dưng:



-Bà là gái đã có chồng, lại còn tìm ta làm gì?



Sở Vũ chẳng ngờ Lương Tiêu sắp chết đến nơi rồi còn dám giở giọng khinh

bạc, tức muốn nổ mắt, còn Lôi Chấn xiềng xích trên tay kêu loảng xoảng,

chỉ muốn nhảy qua. Sở Vũ đưa mắt ngăn lại, cất giọng lạnh tanh:



-Tiểu tặc, Tinh nhi có phải do ngươi giết không?



Hóa ra sau khi Lôi Công Bảo bị đốt, Sở Vũ tìm mãi không thấy Lôi Tinh, cuối cùng phát hiện xác con tại hậu sơn, đau khổ vô bì. Nghĩ qua nghĩ lại,

ngờ ra Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh ra tay hạ thủ, lúc này tra khảo âu

cũng chỉ vì trong tâm đã vốn hoài nghi như thế.



Lương Tiêu vừa

định đáp: “Con bà tuy không phải chính ta ra tay, nhưng lại do ta đả

thương trước tiên, nên xét cho cùng cũng do ta mà chết”, nhưng bình sinh chẳng muốn thoái thác, bèn nói:



-Phân nửa là do ta.



Vợ

chồng Lôi Chấn vừa nghe, cầm không nổi tâm thần phát phẫn, thảy đều nghĩ : “Đúng rồi, hắn và con tiện nhân kia liên thủ sát hại Tinh nhi, cho

nên nói rằng giết một nửa, hay, suy cho cùng hắn cũng một nửa là sát

nhân, nửa còn lại là con tiện nhân Liễu Oanh Oanh.” Sở Vũ sắc mặt tái

xanh, lời chưa kịp nói, Lôi Chấn đã kìm không được, vụt một quyền đánh

úp về phía sau Lương Tiêu. Nào ngờ xích sắt trói tay, quyền còn chưa

xuất, đã kêu leng keng một chặp. Lương Tiêu nghe thấy, di bộ chuyển

thân, vận chưởng giải sạch thế quyền Lôi Chấn. Sở Vũ thấy Lương Tiêu một chưởng như gió, hậu trứ vô cùng, uy phong lẫm liệt, chỉ lo tướng công

gặp nguy, hét lên 1 tiếng, lăng không tung cước, tức thì quên luôn xiềng xích, một đòn tung ra ngã ngay tại trận.



Sở Vũ tuy ngã, nhưng Sở Cung hai chưởng cấp tới, Lương Tiêu há có thể dụng được toán trù (chú:

que dùng để tính toán ngày xưa, dài khoảng 20cm, chính là mấy que tính

hiện nay trẻ con cấp 1 vẫn học) bèn dùng chiêu “Phụ Tâm Bạc Hạnh” đâm

vào tâm chưởng nơi tay hữu. Sở Cung vốn là người dùng kiếm, trông thấy

Lương Tiêu xuất kiếm giác độ điêu toàn, hoang mang rụt lại, gào lên một

tiếng. Sở Vũ đứng dậy, quơ lấy toán trù, ném qua Sở Cung, miệng hô to:



- “Đại ca, tên tiểu tử này múa búa trước cửa Lỗ Ban, cho nó nếm thử tiều

tụy một phen”. Sở Cung hiểu ý, dùng que thay kiếm, sử chiêu “Kim Phong

Lộng Cúc”, xoẹt xoẹt xoẹt liền ba nhát, nhưng ngặt vì tay chân bị kìm

trói nên mười phần kiếm pháp, chỉ xuất đựơc một hai.



Lương Tiêu

trông thấy kiếm pháp có phần quen thuộc, tạm lánh khỏi thế kiếm của Sở

Cung, dùng chiêu “Tê Tâm Liệt Phế”, toán trù vừa sắc vừa tàn độc, nhằm

thẳng giữa tâm Sở Cung chém tới. Sở Cung tay chân bị cản, muốn tránh

cũng không được. Huyệt Đản Trung đương nhiên lãnh trọn toàn bộ, lùi lại

nửa bước, mặt mũi đỏ ửng.



Sở Vũ trông thấy huynh trưởng gặp nguy, vội vàng cầm lấy toán trù, dùng chiêu “Thất Thải Hồng Nghê”, toán trù

liên chấn, ngầm ẩn 7 đạo sát cơ.



Lương Tiêu không tiện ra tay với bà, dùng chiêu “Tâm Hôi Ý Lại”, lùi ba bước, dụ Sở Vũ tiến kích rồi lập tức phát khởi, chỉ nghe “Pang Pang Pang” 2 thù giao kích. Sở Vũ chiêu

trước chiêu sau đều bị Lương Tiêu hóa giải, bất giác sanh lòng sợ hãi,

mau chóng dùng chiêu “Trường Hận Xuân Quy” thủ thế. Toán trù tán tác lao đi, tựa như hoa xuân lớp lớp trên thành bay mất.



Lương Tiêu thấy bà dù bị xiềng xích, nhưng công thủ vẫn luôn hợp pháp độ, chẳng hề kém

cỏi, nên bất giác bội phục vô cùng: “Thiên Hương kiếm pháp quả có chỗ vi diệu”. Hai bên giao đấu được vài chiêu, Sở Vũ bị xích làm trở ngại,

song thủ thi triển bất khai, tả hữu đều lộ sơ hở, bị Lương Tiêu phát

giác, dùng chiêu “Tâm Tràng Thốn Tuyệt”, toán trù từ bên phải đâm trúng

vai Sở Vũ. Sở Vũ cầm toán trù không nổi, ngã phịch một cái xuống đất.



Lôi Chấn chỉ lo Lương Tiêu hạ độc thủ, tình thế nguy ngập, bèn hét to một

tiếng, tay nắm lấy bàn đá, hướng về phía Lương Tiêu. Trong thạch thất

vốn chật hẹp, Lôi Chấn tóm được binh khí nặng nề thì đương nhiên chiếm

đựợc phần tiện nghi, dùng toàn thân công lực, nắm bàn đá nặng hơn trăm

cân quay vù vù.



Lương Tiêu không cách nào hoàn thủ, lúc này bị

bức đến đường cùng. Trong tâm Lôi Chấn thoáng sanh mừng rỡ: “Lão tử cho

mi nát thành một đống bánh thịt, để con ta được yên lòng dưới suối

vàng.” Vừa nghĩ vừa tụ khởi hồn thân khí lực, gia lực ném đi.



Sau lưng Lương Tiêu chỉ toàn tường đá, trong lúc gian nguy đột nhiên sáng

suốt, cả thân mềm dẻo, dán bẹp xuống đất tháo lui, bên trên, tai còn

nghe đánh “Uỳnh” một tiếng. Thạch bàn đập vào tường, đất đá tung tóe, cả tòa thạch thất một phen chấn động, tưởng như trời long đất lở.



Lương Tiêu hét “aaa” một tiếng, lăng chân quét tới. Hai chân Lôi Chấn bị

xích, không thể tránh được, bèn trầm mã bộ, dồn khí xuống chân để tiếp

đòn. Nào ngờ Lương Tiêu chỉ ra hư chiêu, nhân lúc Lôi chấn trầm khung

trạm mã nhận đòn, lập tức thu chân, nhanh như chớp nghiêng người húc vào bụng hắn, khuyủ tay đả trúng huyệt Khí Hải. Lôi Chấn toàn thân cứng đờ, khuỵu tay xuống bàn, …. Trúng sau chân, đau đớn rú lên một tiếng, ngửa

mặt lên trời ngã xuống.



Lương Tiêu có phần dễ dàng đánh gục tam

danh cao thủ, hơi thở phì phò còn chưa kịp nói thì bả vai đột nhiên bị

một vật đả trúng. Lương Tiêu trong lòng kinh hãi, chắc mẩm là ám khí, ai ngờ vật đó tựa như còn sống nhưng không cựa quậy mà lăn lăn rơi xuống

đất. Định hình nhìn lại, thì ra là một hột minh châu không lớn lắm. Chỉ

là do hắn nhất thời sửng sốt, không ngờ hột minh châu từ trên đỉnh vòm

rơi xuống, đập vào đất “đinh đinh”, mỗi lần rơi cách nhau vài thốn. Hóa

ra, vừa rồi Lôi chấn ném trúng thạch bích chấn động cả viên minh châu

trên đỉnh vòm.



Lúc này đây, trong thạch thất bốn người hoặc đứng hoặc ngồi, há hốc nhìn hột minh châu nảy tưng tưng, chẳng nói một lời.



Minh châu dừng lại.



Lương Tiêu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy bảy bức tinh đồ đó hầu như không còn

tồn tại nữa, chỉ nơi hai ngôi “Ngưu Lang – Chức Nữ” đã thành vết hõm

trên đỉnh vòm, phát xuất ánh sáng mờ mờ.



Sở Vũ nhác thấy Lương

Tiêu có phần phiền muộn ngửa mặt lên trời, tựa như có tâm tư, chỉ nghĩ

được rằng hắn đang suy tính bày biện ba người thế nào. Trong lòng không

khỏi bồn chồn, lớn tiếng quát:



- “Tiểu tặc, muốn giết cứ giết, cần gì phải nghĩ cách tàn độc để hành hạ người.”



Lương Tiêu liếc nhìn cả ba một lượt, suy nghĩ: “Hàn Ngưng Tử đuơng nhiên giận ta không muốn mở Thiết Hạp, vì vậy khi biết nội lực của ta đã mất, liền để ba người đại đối địch đem tới hành hạ ta. May mà có trợ giúp của Âm

Dương cầu, tình hình trước mắt nên cách ly từng người.” Trầm ngâm một

lúc rồi hỏi:



- “Các người vì sao bị nhốt nơi này?”



Ba người đã thua một trận, tinh thần tiều tụy, nhìn hắn trừng trừng, Lôi Chấn giận dữ nói:



- “Sao không nói lý do nhà ngươi bị giam vào đây trước đi?”. Lương Tiêu

cười nhạt một tiếng, Sở Vũ chỉ sợ hắn lập tức ra tay độc thủ, vội vàng

liếc nhìn phu quân một cái, nhân lúc Lôi Chấn còn chưa mở miệng, nói:



- “Thôi, mọi người giờ đây cùng đồng cảnh ngộ, nói cho ngươi biết cũng

chẳng hại gì. Trong lúc bọn ta truy lùng con tiện… à… Liễu Oanh Oanh …”



Sở Vũ vốn định hô tiện nhân, nhưng chỉ sợ kích phát nộ khí của Lương Tiêu nên nói được nửa thì đổi thành:



- “Đột nhiên nghe đồn “Thuần Dương Thiết Hạp” đã rơi vào tay Hàn Ngưng

Tử…”. Đến đây, Sở Vũ bỗng không kìm được hỏi: “Tin ấy có thực không?”



Lương Tiêu đạm nhiên đáp:



- “Sau đó tình hình thế nào?”



Nghe xong Sở Vũ không hỏi gì nữa, trong lòng ảo não, nhưng không dám lộ ra, chỉ nói:



- “Hàn Ngưng Tử xuất thân Đại Tuyết Sơn, cũng cùng một phường rắn chuột như Liễu Oanh Oanh, là nữ tặc danh tiếng đã lẫy lừng.”



Nói xong bèn liếc Lương Tiêu một nhát, thấy hắn thần tình không biến đổi, bất giác trong tâm cảm thấy quái lạ:



- “Liễu Oanh Oanh bị ta hàm ý nhục mạ, sao tên tiểu tử này không hề tức

tối?” Suy nghĩ một lúc, lại nói: “Bọn ta sau khi điều tra ra điều đó,

tìm đến chỗ Tàn Hồng tiểu trúc, lúc đi ngang qua cơ quan trong nhà, tất

cả đều không cẩn thận, nên bị giam lại.” Nói đến đây, Sở Vũ lộ rõ mặt

mày thiểu não.



Lương Tiêu điểm điểm vài cái, gảy toán trù tung

ra, giải khai huyệt đạo ba người. Cả ba thảy đều kinh ngạc, bỗng nghe

Lương Tiêu nói:



- “Các người muốn thoát cảnh khốn quẫn này không?”



Ba người trong lòng lo sợ. Lôi Chấn nhảy dựng lên nói:



- “Lại còn nói như thế, xem lão tử ta sẽ phá cửa đây, rồi sẽ tính sổ với

ngươi.” Chẳng đợi dứt câu, bèn túm lấy bàn đá, dụng lực quăng về phía

thạch môn, chỉ nghe một tiếng vang rền, đá bay tung tóe, cửa động chỉ

vang lên một tiếng. Lôi Chấn miệng thổ ra huyết, ngây người đứng trên

mặt đất.



Lương Tiêu không cười, đáp:



- “Cái cổng này dày

đến ba thước, bên ngoài còn có bọc tấm sắt dầy nửa thước. Có con lừa đầu đá, nghĩ rằng răng mình đủ cứng chăng?”



Lôi Chấn tức căng cả mặt, quát lớn :



- “Tên tiểu tặc! Chỉ biết mồm to.”



Lương Tiêu đáp:



- “Ngược lại, ta chẳng hề khoa môi múa mép. Chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, thực có thể thóat ra.”



Sở Vũ không kìm được bèn hỏi :



- “Mong được nghe nói rõ.”



Lương Tiêu cười nhạt:



- “Thử nghĩ xem, giả như Hàn Ngưng tử ở tại thạch thất, bên ngoài mà bị vây khốn, sẽ làm thế nào?”



Sở Vũ thốt lên:



- “Ai dám vây ả?”



Lương Tiêu trầm mặc hồi lâu rồi thở dài nói:



- “Thế sự khó đoán, con người còn có thể thay lòng, phu thê cũng có lúc

quay đầu, Hàn Ngưng Tử chắc gì đã có lúc không nguy khốn?” Lời này nói

ra thật nhiều cảm xúc, Sở Vũ – Lôi Chấn nghĩ ngay bản thân cũng vì

“Thuần Dương thiết hạp” mà bất đồng, hai má xem chừng nóng nóng.



Sở Vũ trầm ngâm phán:



- “Nói như thế, trong này ắt có cơ quan để thóat nguy?”



Lương Tiêu đáp:




- “Tiền bối không dám sao?”



Sở Tiên Lưu chau mày ngẫm nghĩ: “Nơi này địa thế chật hẹp vô cùng, nếu như so tài, chắc chắn phải dùng tới tiểu xảo thân pháp, trông tài khinh

công của ả, đương nhiên không phải đối thủ của lão phu…” Lòng còn chưa

định, bỗng thấy Hàn Ngưng Tử lặng lẽ dời đi, sau lưng tựa vào thạch

bích, bất giác hét lên 1 tiếng:



- “Nữ oa nhi, ngươi làm gì thế?” - Lời còn chưa dứt, Hàn Ngưng Tử sắc lộ quỷ tiếu. Xoạt một tiếng, trên

thạch bích lộ xuất một đường bí mật. Hàn Ngưng Tử cười vang, rút luôn

vào trong cửa. Nào ngờ còn chưa đứng vững, bên thân kình phong nổi lên.

Hàn Ngưng Tử vạn cũng chẳng ngờ trong cửa còn có đối đầu, khoảnh khắc

bên hông bị đâm một nhát, toán trù của Lương Tiêu từ bên phải lao tới.

Đau không chịu nổi, Hàn Ngưng Tử bực tức rên lên, nhưng ngặt vì phía sau có truy binh không thể dừng lâu, nên hai chân thoăn thoắt, thân lao như tên ngã lộn vào trong thiết nhân trận.



Lương Tiêu thi triển

Xuyên tâm, cứ tưởng hễ ra tay là thế nào cũng trúng, ai dè Hàn Ngưng Tử

tránh được, trong lòng buồn bực: “Nếu ta tay cầm thiết kiếm, bà ta còn

sống được ư?” Trong lòng bất cam, tức tốc đuổi theo. Hàn Ngưng Tử vốn kị Sở Tiên Lưu, không dám chậm trễ, vội vàng phát động thiết nhân trận,

tức thì kiếm phong bốn bề, dâng đầy khắp con đường. Lương Tiêu toán trù

chỉ đông đả tây, một lúc, cả đám thiết nhân từ từ dừng lại. Hàn Ngưng Tử lại càng kinh nộ: “Kì quái, tên tiểu tử này học trận pháp ở đâu?” Nên

biết tinh huyệt của trận thiết nhân, từ xưa đến nay ở giữa “Thiên viên

địa phương thất” và hang tàng bảo, bản thân không hề lộ ra. Chỉ có học

được bảy chiêu “Xuyên Tâm kiếm pháp”, chế trụ thiết nhân mới có thể

cường hành khai mở một đường đạo lộ. Hàn Ngưng Tử vốn có ý dụ Sở Tiên

Lưu dẫn nhập vào trận, chẳng cần manh động cũng ngăn được Sở Tiên Lưu.

Ai dè Lương Tiêu hai nhát ba nhát, phá được hơn nửa, khiến âm mưu ngăn

hãm của ả bỗng tan thành mây khói.



Sở Tiên Lưu trông thấy toàn

cảnh bèn dừng bước. Vừa thấy Lương Tiêu, trong lòng nảy bao nhiêu là

nghi vấn, còn chưa kịp mở mồm, đã nghe Sở Vũ phía xa gọi to: “Là tam

thúc à?” Sở Tiên Lưu ước chừng khẩu khí của bà vài phần hư nhược, tựa hồ thân thụ trọng thương đến tận xương thịt, nghĩ tình một giọt máu đào

hơn ao nước lã, chỉ than một cái, lướt qua Lương Tiêu rồi lại tức tốc

truy cản.



HỒI 5



Lương Tiêu trong bụng nghĩ Sở Tiên Lưu đã

tới, nơi này ắt sẽ vô sự, bèn bước khỏi ám môn. Chỉ thấy A Tuyết ngồi ở

góc tường, lệ hoen cả mắt, đang ngây ngây nhìn về phía cửa. Nghe thấy

tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, thoạt nhìn sững sờ, kế đó lại ngạc

nhiên vô cùng, mừng rỡ thốt lên:



- “Ngươi... ngươi đó ư… ?”



Cổ họng nghẹn xuống, nhưng trong lòng bộn bề cảm xúc, nước mắt sa xuống

như mưa. Lương Tiêu thấy cô vừa bi vừa hỉ như vậy, trong tâm cũng chẳng

nói được một lời, bèn lau nước mắt A Tuyết rồi nói:



- “Một lời khó tận cõi lòng, rời khỏi nơi đây đã rồi sẽ nói sau.”



A Tuyết hoan hỉ vô cùng, chỉ biết gật đầu. Lương Tiêu giải khai huyệt đạo cho cô, rồi thấy góc tường có dựng một thanh bảo kiếm. Chính là “Ảo

Nguyên”. Dạo đầu lúc hắn bị A Tuyết bắt thì thanh kiếm này rơi vào tay

của Hàn Ngưng Tử. Lương Tiêu bèn đeo kiếm bên hông, rồi thấy phía bên

châu quang lấp lánh, không kìm được nói: “Hàn Ngưng Tử cũng chẳng phải

tử tế gì, vàng bạc châu báu chắc là vật chứng trộm cắp không sai.” Thế

rồi chẳng hề khách khí, vơ lấy một nắm để phòng thân.



Hắn dìu A

Tuyết ra khỏi cửa, phía trước rừng trúc thâm thâm. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy vách núi lừng lững, đá thạch nham nhở chồng chồng lớp lớp cao tới

vòi vọi. Cửa tàng bảo rêu phong xam xám là do một khối nham thạch tạo

thành, thoạt trông càng chẳng khác gì với vách núi. Chẳng trách A Lăng

phải xúi Vũ Linh dẫn dụ A Băng, chỉ vì nếu chẳng phải do đã biết được sự tình, thì khó ai ngờ trong cái động này lại chứa cả càn khôn.



Bỗng nghe A Tuyết gọi:



- “Công tử…”



Lương Tiêu ngắt lời cô:



- Ta họ Lương, tên chỉ có một chữ Tiêu. Cô kêu tên ta sẽ tốt hơn, không cần phải gọi là công tử.



A Tuyết hai má tựa như trái đào hồng, cúi đầu thưa:



- “Lương…. Lương Tiêu, Băng Tỉ tỉ, Lăng tỉ tỉ cùng tôi lớn lên, tôi… tôi trong lòng rất muốn hai tỉ ấy được mai táng cẩn thận.”



Lương Tiêu nhíu mày nói:



- “Nhưng bọn họ vừa rắp tâm hại cô mà.”



A Tuyết chẳng biết đáp lại ra sao, chỉ biết cúi đầu nước mắt rơi lã chã.



Lương Tiêu bèn thở dài nói:



- “Được được, làm theo cô vậy.” Rồi trở lại thất, ôm lấy thi thể A Băng

và A Lăng. Trong tay hai khối lạnh băng, nhớ lại hai người sanh thời

xinh đẹp muôn phần, không khỏi nghĩ tới câu “hồng nhan bạch cốt”, trong

lòng hốt nhiên cảm khái.



Ra khỏi cửa, thấy A Tuyết hai tay đang đào đất, bèn tiến lên một bước, phẩy tay cô nói:



- “Đúng là nha đầu ngốc!” Rồi dùng kiếm chặt lấy hai thanh trúc vừa nhọn

vừa lớn, tay trái tay phải đo đạc, chốc lát đã đào được hai hố lớn chôn A Băng và A Lăng cẩn thận. Trong lòng thầm nghĩ hai người lúc sinh thời

thường khi nhục A Tuyết, cuối cùng khi chết lại may mắn nhờ A Tuyết mới

được an táng tử tế, giả như ở dưới suối vàng có biết được, không hiểu sẽ cảm thấy ra sao. Quay sang thì thấy A Tuyết đang ngây dại nhìn hai nấm

mộ, lệ rơi như mưa, rồi đột nhiên cô phủ phục lạy một cái. Xong bèn đứng dậy, vừa vặn nghe tiếng người phía xa vọng lại:



- “Nữ oa nhi lấy đức báo oán, rất tốt, rất tốt!”



Lương Tiêu ngoảnh nhìn, chỉ thấy Sở Tiên Lưu đứng yên lặng phía sau, tự biết

ông nhĩ lực thần thông, cuộc nói chuyện giữa hai người đều đã nghe được. Sở Tiên Lưu mỉm cười với hắn rồi nói:



- “Cái gã ranh này cũng

hay thay đổi gớm nhỉ, đầu tiên là Liễu Oanh Oanh, đến nay lại có hồng

nhan tri kỉ này rồi? Không ngờ ngươi tuổi tác chưa nhiều, mà đã sớm nắng chiều mưa rồi.”



A Tuyết nghe xong sắc mặt thẹn thùng. Lương Tiêu chau mày nói:



- “Sở Lão nhị, ông đừng nói năng hàm hồ như thế?”



Sở Tiên Lưu cười nói:



- “Tuổi trẻ đa tình, cũng không hại gì. À quên, cháu trai cháu gái ta trong kia nói chính ngươi đả thương chúng nó, đúng không?”



Lương Tiêu tắt ngấm nụ cười:



- “Nếu như là thật, ông có báo thù cho họ không?”



Sở Tiên Lưu không hề đảo mắt, nhìn thẳng vào hắn một lúc rồi lắc đầu:



- “Bất tất phải như thế, bọn họ thụ thương do kiếm, nhưng trong tay ngươi chỉ có toán trù, chẳng có thanh kiếm nào cả.”



Nói xong ngẩng mặt nhìn trời, trong lòng nghĩ: “Kiếm thuật tức tâm thuật.

Aiii, hai đứa cháu ta tâm địa hẹp hòi, chỉ sợ “Thiên Hương kiếm pháp”

của ta sẽ như lời lão hòa thượng kia, đến lúc tuyệt rồi.” Lương Tiêu

thấy ông yên lặng, cũng không tiện nói.



Sở Tiên Lưu trầm ngâm một lúc, hốt nhiên nói: “Thằng nhóc, kiếm pháp mà ngươi dùng để trấn áp

thiết nhân vừa rồi lệ khí nặng lắm. Từ nay về sau đừng nên dùng tiếp.”

Lương Tiêu thầm nghĩ: “Ta dùng loại võ công gì, đâu cần ông đến chỉ

giáo?” bèn nói:



- “Kiếm pháp chính là pháp để giết người, không có lệ khí làm sao mà sát nhân?”



Sở Tiên Lưu điềm đạm nói:



- “Thế kiếm pháp đó có bao nhiêu thức?”



Lương Tiêu nói:



- “7 thức!”



Sở Tiên Lưu phất tay áo cười:



- “Hay, ta cho ngươi đâm bảy kiếm. Đả thương được ta thì tùy ngươi xử lý, nếu không thì từ nay về sau, ngươi không được sử dụng bảy chiêu kiếm

đó.”



Lương Tiêu biết rõ Sở Tiên Lưu rất lợi hại, nhưng không nín

nhịn được trước sự khinh thường như thế, bèn bạt xuất Huyễn Nguyên kiếm, lớn giọng nói:



- “Cứ thế mà quyết, ông cũng rút kiếm đi!”



Sở Tiêu Lưu chầm chậm cười vang:



- “Hảo tiểu tử, nếu khiến được ta phải rút kiếm, coi như ta thua.”



Lương Tiêu thoáng tia nộ khí, hét vang:



- “Nhận lấy kiếm này, đừng có trách ta!”



Trường kiếm đột ngột vung lên, sử chiêu “Tồi Tâm Đoạn Tràng”, vùn vụt đâm

thẳng vào tâm khẩu Sở Tiên Lưu. Sở Tiên Lưu đứng yên bất động, chỉ đợi

kiếm phong vừa chạm tới thân rồi eo lưng mới uốn lượn vắt qua. Lương

Tiêu thấy mũi kiếm như đâm trúng dầu nhớt, chẳng thấy phản kháng, trượt

ngang qua người Sở Tiên Lưu, bèn muốn biến chiêu.



Sở Tiên Lưu

bỗng nhiên căng má phun ra một đạo chân khí, chỉ nghe “xùy” một tiếng,

thanh Huyễn Nguyên đã bị thổi ra xa nửa thước. Lương Tiêu hổ khẩu ê ẩm,

trường kiếm cơ hồ như tuột khỏi tay.



Sở Tiên Lưu cười nói:



- “Đã có thể sử dụng bảy chiêu đó, vậy cần gì loạn biến chiêu!”



Lương Tiêu định thần một lúc, rồi vung kiếm đâm tiếp. Nhưng Sở Tiên Lưu thân

mình nghiêng trái một phát, phải một phát, kiếm pháp Lương Tiêu dù

nhanh, cũng chỉ sai cách vài li mà đâm chẳng trúng. Chỉ trong khoảnh

khắc, dùng đến chiêu thứ sáu “Tâm Hôi Ý Lại”, Lương Tiêu thu kiếm tựa

như lùi lại, nhưng còn chưa dừng đã lại hướng lên, toàn phong 1 chiêu

xuất tam kiếm.



Sở Tiên Lưu cười nhẹ, lập tức chuyển thân, xoay

lưng về phía Lương Tiêu. Quá đột ngột, Lương Tiêu thu chiêu không kịp,

chỉ nghe xuy xuy xuy ba tiếng, tam kiếm đều đâm vào thanh thiết mộc

kiếm. Kình lực phản hồi khiến tay Lương Tiêu không khỏi ê ẩm. Sở Tiên

Lưu lãng lãng cười:



- “Thằng nhóc, vẫn còn một chiêu nữa.”



Lương Tiêu giờ thế như cưỡi trên lưng cọp, kiên cường sử xuất chiêu tối hậu

“Tâm Tang Như Tử”. Kiếm đi đựơc nửa đường, thân Sở Tiên Lưu đã đột

chuyển. Tay Lương Tiêu bỗng thấy nhẹ nhàng, bảo kiếm đã bị ông giáp thủ

đoạt mất. Thấy vậy, Lương Tiêu lật tay thành trảo, hòng nắm mạch môn của Sở Tiên Lưu. Nào ngờ, tay còn đang thấp xuống, thanh Huyễn Nguyên đã bị ném trả lại. Vừa đọat vừa trả chỉ trong nháy mắt, Lương Tiêu trở tay

không kịp. Tức thì bắt lấy bảo kiếm rồi đứng ngây tại trận.



Sở Tiên Lưu lắc lắc đầu, cảm thán nói:



- “Tiểu tử, kiếm đạo là pháp dưỡng tâm, chứ chẳng phải để giết người. Cho nên “kiếm xuất ra thì bảy phần là do chính mình thu lại, khi nào có thể tha được người thì tha.” Nói rồi mỉm cười, phất tay áo chuyển nhập vào

thạch thất. Lương Tiêu thầm nghĩ: “Lão đầu này quả thật kì quái, nếu

chẳng phải để sát nhân, thì luyện kiếm ích gì?”



Suy nghĩ không thông, bèn hướng A Tuyết nói: “Đi thôi.” A Tuyết gật đầu, đi theo sau hắn.