Con Mồi

Chương 16 :

Ngày đăng: 14:49 18/04/20






Editor: Anny Ta​



Beta: Hằng Lê​



cô không muốn thấy anh bị nhục nhã, mặc dù anh không biết cũng không nghe thấy.



cô ngồi sau xe máy, ôm lấy eo anh, tựa vào tấm lưng rộng lớn, rắn chắc. Người anh



ướt đẫm mồ hôi, mặc dù đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị đặc trưng



của anh. Lúc đầu cô có chút không quen với sự ẩm ướt trên lưng anh, đặc biệt vào mùa



hè, mồ hôi đôi khi hơi lên men, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hương vị ấy ngược lại cho



cô thấy bình yên.



anh khởi động xe máy, trong màn đêm tối tăm, đưa cô xuyên qua những con đường với



các bảng hiệu sặc sỡ như ánh cầu vồng.



cô nhẹ nhàng thở dài, bình ổn lại tâm trạng, cảm nhận từng trận gió đêm thổi tới, cuốn



đi tất cả phiền muộn cả ngày đè nặng trên vai cô.



Lúc lái xe một mình, anh rất hay đi nhanh, ngược lại, khi chở cô, anh sẽ đi chậm lại, cô



biết anh không nói ra miệng, nhưng hành động này đã thể hiện sự quan tâm, chăm sóc



của anh đối với cô.



Có lẽ, anh không có tiền mua xe ô tô, cũng không mua nổi quàn áo đắt tiền hay nhà cửa



sang trọng, ăn mặc thì lôi thôi, nhưng anh cũng có ưu điểm riêng, trước kia cô lựa chọn



anh là bởi dựa vào các điều kiện khách quan, anh là người phù hợp nhất với cô.



cô năm nay hai mươi tám tuổi, có công ăn việc làm, gả cho một người đàn ông tốt tính,



thật thà, lại không hay đòi hỏi, cô dùng tiên lương hai người cho việc thuê nhà và tiền



sinh hoạt hằng ngày, đến cuối tháng cũng giành giụm được chút tiền.



Ngày qua ngày như vậy, thật tốt.



cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.



Cơm nước xong xuôi, anh nằm ngủ trên ghế sofa, còn cô đi thu dọn bát đũa, rồi đi ra



sân sau giặt quần áo. Phơi xong đồ, quay lại thấy anh đang xem tivi, cô ngồi xuống



cạnh anh, lấy bút ra hì hụi với đống sổ sách. Bất luận là đồ ăn hay vật dụng hằng ngày,



cả chi phí điện, nước, gas, tiền di động đều được cô tỉ mỉ ghi chép lại vào cuốn sổ.



anh không có khái niệm gì về việc quản lý tài sản, nơi ở là nhà thuê, xe máy chỉ cần



không hỏng đến mức không thể không mang đi sửa thì vẫn được đi như thường, tiền



thừa đều gửi ngân hàng, hàng thánh anh sẽ đưa cô một phần để dùng vào việc nhà,



như thanh toán điện nước và tiền thuê nhà, nếu cần ngiều tiền hơn dự kiến, anh sẽ tự



mình đi lấy thêm.



Kết hôn được nửa năm, cô muốn khuyên anh để dành tiền mua nhà riêng, lại băn khoăn



mấy ngày không biết mở lời thế nào để thuyết phục anh; đến lúc nghe cô nói, anh đang



xem tivi, cuối cùng chỉ "được" một tiếng.




Lúc cô muốn đứng dậy, người đàn ông phía sau đột nhiên chuyển mình, đem đôi chân



dài cùng tay khóa trên người cô, gắt gao ôm lấy cô.



Trong nháy mắt, sự kinh hoàng làm toàn thân cô cứng đờ, thiếu chút nữa từ trên



giường nhả dựng lên, giãy ra khỏi sự nắm giữ của anh, nhưng lí trí của cô mách bảo,



đây không phải là người ngoài, mà là chồng của cô.



Cho nên cô không động đậy nữa, ngừng lại một chút rồi hít thở sâu, tự trấn an mình,



anh không có ý đồ gì với cô, cho dù là có thì cũng chỉ là chuyện kia mà thôi, anh sẽ



không tổn thương cô.



Thực ra, cô còn rất mong anh sẽ làm chuyện kia với cô, ít nhất nó có thể dời đi sự chú ý



của cô, hơn nữa mỗi lần làn xong cô dều ngủ rất ngon. Nhưng sau khi anh xoay người



thì chỉ nằm im, cô có thể nghe tiếng hô hấp đều đều cùng hơi thở ấm áp của anh ở bên



tai, cảm nhận được nhịp tim đều đặn của anh sau cái lưng lạnh buốt của mình.



anh vẫn đang ngủ, ôm cô ngủ.



Tay chân anh có hơi nặng, nhưng sức nặng đã không còn làm cô phát hoảng như mấy



tháng trước tân hôn, ngược lại giờ nó trở thành đặc điểm để cô nhận ra anh, giúp cô



bình tâm trở lại.



Lúc mới bắt đầu, vài lần cô sợ tới mức giãy nảy trong lòng anh ra, nhảy xuống giường,



thiếu chút nữa tấn công anh. May mà cô luôn tỉnh lại đúng lúc, mà anh cũng không vì



thế mà tỉnh lại, có lẽ vì anh làm việc nặng nhọc nên chỉ cần đã ngủ, anh đều ngủ rất say.



Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô chọn gả cho anh.



Vì anh ngủ rất sâu, sẽ không bị cô đánh thức lúc nửa đêm, tránh được suy nghĩ mình



lấy phải một người phụ nữ điên khùng.



Trong lồng ngực, trái tim cô đập tán loạn, sau khi cô tự thôi miên chính mình mới từ từ



chậm lại.



cô tự nhủ nằm thêm chút nữa.



Chỉ cần đủ mệt, tự mình sẽ ngủ, dù không ngủ được thì nằm cũng là một loại nghỉ ngơi.



Cho nên cô nằm, yên lặng lắng nghe hô hấp của anh, cảm nhận nhịp tim của anh, đếm



từng nhịp đập, thậm chí còn bắt chước tần suất hô hấp của anh, điều này cũng chẳng



dễ gì vì mỗi hơi thở của anh đều rất sâu và dài, nhưng việc này lại rất có ích với cô, cô



không cần nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ cần chuyên tâm cùng anh điều chế hô hấp của



mình.



Đêm dài đằng đẵng, cô dần quen với khuôn ngực ấm áp của anh giúp cô sưởi ấm tấm



lưng lạnh giá, không biết qua bao lâu, cô từ từ buông lỏng được những cơ bắp cứng đờ



của mình.



Chân tay cô run rẩy một chút, rồi toàn thân cô bắt đầu thả lỏng.