Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 17 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Cái Tết năm ấy đến thật nhanh...



Những ngày giáp Tết, Khánh bận bịu vô cùng vì lượng khách đi về nghỉ Tết tăng gấp 5 lần so với ngày thường, bởi vậy anh ít có thời gian ghé qua nhà Hạnh chơi. Trò chuyện cùng nhau đã lâu, đôi bên cũng khá hiểu gia cảnh và con người của nhau, Khánh thích Hạnh, anh luôn chủ động bày tỏ tình cảm của mình với cô ấy nhưng có thể là Hạnh còn có chí hướng riêng, chưa muốn yêu đương hoặc còn làm cao... nên chưa đồng ý đón nhận tình cảm của anh. Nhưng đời mà, cái gì mà khó có được thì càng đem lòng khao khát chinh phục... Khánh vẫn dày công quan tâm và săn đón.



Từ dạo nghỉ việc ở công ty của Dương, nghe hai chữ công ty có vẻ "sang" nhưng thực ra chỉ là một cô gái dọn vệ sinh hết sức tầm thường... Hạnh ngoan ngoãn ở nhà phụ anh cả chăm mấy đứa nhỏ và làm ruộng vườn, thỉnh thoảng Khánh ghé qua chơi, tán tỉnh yêu đương nên thời gian này với Hạnh cũng khá thoải mái. Không có áp lực chuyện công việc, tiền bạc, rồi cuộc sống, hàng ngày lại có Khánh đến bầu bạn, ngoài mặt Hạnh vẫn còn giữ khoảng cách với anh ấy nhưng trong lòng thì.... Con gái là vậy mà, dù yêu đến mấy nhưng vẫn luôn cứng miệng nói không có gì, không muốn tiến xa....



Khánh đương nhiên hiểu rõ, anh đi xe cũng gặp gỡ và tán tỉnh không ít người nên nắm bắt tâm lý con gái rất tốt. Nhưng với Hạnh, Khánh hoàn toàn nghiêm túc, anh muốn chinh phục cô bằng tình cảm chân thành của mình chứ không à ơi như những người con gái khác.



Tối ngày 30 Tết.



Hạnh cùng các cháu ngồi nấu nồi bánh chưng, nghe bảo chiều 30 lập xuân nên từ lúc chập choạng tối mưa phùn đã giăng kín cả bầu trời. Không khí ngày Tết thật khiến cho người ta thấy háo hức, ngồi bên bếp lửa, Hạnh mở cái điện thoại đen trắng mà Khánh mua cho để đọc tin nhắn.



Anh vừa mới về đến nhà xong em à, hôm nay chính thức được nghỉ Tết rồi!



Khánh nhắn tin cho Hạnh.



Anh đã ăn uống gì chưa?



Hạnh đáp lại.



Anh về thấy mọi người đang ăn tất niên, ngồi xuống làm mấy chén cho vui!



Vậy anh ăn đi cho đỡ đói!



Ơ, này! Không nói chuyện với anh nữa à?



Anh ăn với mọi người đi, tí mình nói chuyện sau...



Thế... em đang làm gì đấy? Có lạnh không?



Anh đi đường về bị mưa ướt hết, lạnh quá!



Em đang nấu bánh chưng, ngồi bên bếp than nên ấm lắm...



Nay lập xuân có mưa phùn nên lạnh là đúng rồi, anh lớn rồi thấy trời mưa thì phải biết mặc áo mưa vào chứ?



Lát anh qua nhà em chơi nha!



Anh về muộn không nghỉ ngơi tắm giặt lại còn đi chơi nữa à?



Thì anh ăn một tí là xong, lát tranh thủ tắm gội rồi qua bên em chơi, giao thừa mình lên chùa rút quẻ đầu năm nhé!



Đúng là vẽ chuyện, Hạnh đọc tin xong rồi cười thầm, chưa trả lời tin nhắn thì cái Dâu bảo:



Cô Hạnh ơi, chú Khánh nhắn tin à cô?



Ừ, sao cháu biết?



Thấy cô đọc tin nhắn cứ cười suốt còn gì..?



Tí chú có sang đây không cô?



Đoán linh tinh..



Hạnh chột dạ.



Bố cháu bảo tối chú Khánh mà sang thể nào cũng rủ chú ấy ở lại đón giao thừa với nhà mình!



Cái Dâu lại tiếp.



Sao cô không thấy bố cháu nói gì?



Cô biết thừa còn giả bộ...



Cháu nói thật nhá, chú Khánh với cô đẹp đôi cực!



Này... bé tí biết gì mà đẹp đôi..., qua Tết cô ra thêm bài tập cho giờ.. muốn không?
Khánh lấp lửng.



Bây giờ đã sang năm mới đâu mà chúc...



Mà anh chưa biết chuyện gì à?



Chuyện gì?



Em có người yêu lâu rồi, anh chúc vậy có hơi thừa không?



Em yêu ai?



Anh chúc em sớm có người yêu... thì tức là có người yêu em đó, còn việc em yêu ai chưa bàn tới!!!



À... hihi... anh hiểu rồi.



Anh biết ai thích em không mà cười?



Bí mật, lát nữa anh sẽ nói!



***



Tiếng pháo nổ đùng đoàng, pháo hoa bay rợp trời, thời khắc giao thừa sư thầy trụ trì nghiêm trang đứng trước tượng phật lớn nhất tụng kinh niệm chú để chào đón năm mới. Ai nấy đều hào hứng rút quẻ thẻ đầu năm, hy vọng mọi điều tốt lành, Khánh và Hạnh cùng gieo quẻ thẻ, lúc mang ra ngoài nhờ người giải thích thì vô tình Hạnh gặp lại sư thầy, người mà hơn ba năm trước đã ân cần khuyên nhủ Hạnh, khi ấy cô mới là một bé gái 15 tuổi.



Con chào thầy!



Hạnh lễ phép.



Con là?



Sư thầy ngờ ngợ khi nhìn thấy Hạnh, có chút quen thuộc song tuổi tác ngày càng cao, hơn nữa Hạnh bây giờ cũng ra dáng thiếu nữ, khác hẳn với hình ảnh bé gái năm nào nên nhất thời người không nhớ cô là ai.



Thầy còn nhớ con không?



Cô bé năm nào bỏ nhà chạy trốn lúc nửa đêm... và được thầy cưu mang đây ạ!!



Hạnh nhắc lại chuyện xưa.



Là con à?



Ánh mắt sư thầy rạng rỡ.



Dạ. Thầy vẫn khỏe chứ ạ?



Ta khỏe. Con thế nào rồi, mọi thứ đều ổn cả chứ?



Sư thầy nghĩ đến chuyện cũ trong lòng có chút tò mò, không biết cô bé đã vượt qua thời gian kinh hoàng đó ra sao,... chắc chắn là không hề dễ dàng rồi. Nhìn Hạnh ở trước mặt nở nụ cười tươi rói, ánh mắt hoan hỉ, cộng thêm chàng trai đi bên cạnh trong thời khắc thiêng liêng thế này, sư thầy đoán có lẽ cô đã lập gia đình. Bởi vậy người nói:



Năm mới chúc hai con gặp nhiều may mắn, mọi điều như ý nhé!!!



Khánh nhanh mồm:



Chúng con cảm ơn thầy, chúc thầy năm mới sức khỏe ạ!



Thế hôm nay có gieo quẻ thẻ không? Đưa thầy xem cho nào?



Năm mới thì không nên nhắc lại chuyện cũ, dù vẫn còn muốn hỏi han Hạnh đôi điều về chuyện năm xưa nhưng có Khánh ở bên cạnh, Sư Thầy đành chuyển hướng sang chuyện khác. Con người mà, nếu đã là cái số thì không tránh được, chỉ là khi gặp phải thì ắt sẽ đau lòng thôi!



May quá, chúng con vừa gieo quẻ xong, thầy xem rồi giải thích giúp con với nhé!



Đi vào trong đây ngồi cho ấm....



Hạnh và Khánh theo thầy vào căn phòng nhỏ, bên trong đốt hương rất thơm, sự giản dị ấm cúng và có cảm giác gì đó bình yên lạ thường. Cả hai chăm chú nghe thầy đọc và giải thích từng câu, khuyên những điều nên làm và nên tránh trong năm mới, thỉnh thoảng lại gật gù chiêm nghiệm. Được đón giao thừa đầu năm bên cạnh cô gái ấy, Khánh hy vọng, năm mới hai người sẽ thành đôi!