Cơn Mưa Định Mệnh
Chương 19 :
Ngày đăng: 10:57 18/04/20
Đúng như quẻ thẻ gieo đêm giao thừa, năm ấy Khánh đăng ký thi bằng lái xe lên hạng thì trúng luôn, từ ngày đó anh không làm lơ xe nữa. Có đủ kinh nghiệm đường trường, có bằng lái trong tay, Khánh xin vào chạy xe ở một doanh nghiệp vận tải hành khách Bắc Nam chuyên về xe giường nằm. Lần đầu tiên thử sức với những chặng đường dài ngàn dặm anh thích thú lắm, hăng say đi làm, cứ mỗi lần khởi hành từ Bắc vào Nam là mất cả tuần trời mới có mặt ở nhà. Thời gian dành cho Hạnh không còn nhiều như trước, tuy vậy những lúc rảnh hai người vẫn liên lạc với nhau qua phone.
Khánh tất bật chuyện làm ăn, thân trai chí hướng đường dài, còn Hạnh, cô chăm chỉ học hành, tính ra cũng còn chưa đầy một năm nữa là kết thúc khóa học. Sắp tới Hạnh sẽ có một kỳ thực tập ngắn ngày cỡ một tháng để trải nghiệm và thử sức với công việc trong tương lai. Chưa biết nên xin thực tập ở đâu thì cô giáo thông báo có một công ty mới khai trương cách đấy không lâu, là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống công ty nổi tiếng của tập đoàn X. Chính vì thế, kỳ thực tập ngắn hạn này chắc chắn sẽ là cơ hội tốt cho các học viên cọ sát ngành nghề.
Từ ngày đi làm xa, tiền lương hàng tháng của Khánh cao hơn nhiều so với trước đây làm phụ xe khách, biết hoàn cảnh của bạn gái khó khăn, Hạnh lại theo học tốn tiền, đôi lần anh chủ động muốn giúp đỡ, san sẻ gánh nặng kinh tế giúp cô học hành nhưng anh Toàn và Hạnh đều từ chối. Bởi lẽ, ý tốt của Khánh cả hai anh em đều trân trọng, nhưng anh chỉ là bạn bè, tình cảm có chút thân thiết trên bình thường một chút, nhưng đó không phải là chồng.
Ái tình phân minh, tiền bạc sòng phẳng!
Khánh rất rốt nhưng Hạnh không muốn lợi dụng lòng tốt của anh, vì cô sợ, chẳng có bữa tiệc nào mà miễn phí được mãi. Tình yêu của hai người vẫn còn trong sáng, chưa bị vẩn đục, Hạnh không muốn vì vật chất mà đem tình yêu ra làm cuộc trao đổi.
Một tháng Khánh được nghỉ giải lao ở nhà hai ngày, vì đường dài, đi nhiều ắt sẽ căng thẳng và mệt mỏi, bởi vậy nghỉ hai ngày nhưng xen kẽ trong tháng, giữa tháng nghỉ một ngày, cuối tháng nghỉ một ngày. Còn lại, trên đường đi, vừa đi vừa nghỉ theo lộ trình sắp xếp của doanh nghiệp.
Lần ấy Khánh được nghỉ lại đúng dịp Hạnh chuẩn bị đi thực tập, trên đường về gần đến nhà anh bấm máy gọi cho cô.
Tối nay anh qua nhà ăn cơm được không em?
Anh về chưa? Em đang ở trên trường chưa về nhà!
Vậy... hay là hôm nay em đừng về nhà nữa, chờ anh ở kí túc, anh sắp về đến nơi rồi, ngày mai anh được nghỉ.
Em chờ anh về rồi chúng mình về quê luôn cũng dc mà anh, mấy khi có dịp anh được nghỉ, về qua nhà xem bố mẹ thế nào chứ?
Em đi cả tuần cũng thấy nhớ nhà lắm.
Bố mẹ ngày nào anh chả gọi điện về, hôm nay anh muốn dành thời gian nghỉ ấy ở bên em lâu một chút!
Nhưng em trót gọi cho anh Toàn nói là chiều nay về rồi, hay là về nhà em ăn cơm đi...
Hạnh nghe ra ý tứ của Khánh, anh muốn ở lại riêng với cô, hai người ở cạnh nhau thì kiểu gì cũng nảy sinh đòi hỏi. Đây không phải lần đầu tiên, vì hai người yêu nhau cũng lâu rồi, mỗi lần ở bên nhau Khánh luôn muốn bày tỏ những hành động thân mật với cô. Hạnh biết, đó là điều bình thường, bản năng sinh lý của đàn ông.... Nhưng cô không muốn chuyện đó, hãy còn quá sớm để quyết định xem có nên dễ dàng trao đi thứ quý giá, danh tiết của người con gái hay không? Bởi vậy năm lần bảy lượt cô luôn tìm cách né tránh.
Nhưng anh muốn mời em đi ăn, hôm nay vừa nhận lương, chẳng mấy khi mới có dịp nghỉ ngơi, sắp tới em còn đi thực tập dài dài, sợ rằng lúc ấy bận quá mình không có dịp ở bên nhau ấy...
Khánh đưa ra lý do thuyết phục bạn gái.
Thì chúng mình ngày nào cũng nấu cháo điện thoại còn gì, anh làm như em đi nước ngoài không bằng?
Em không hiểu ý anh gì cả, yêu nhau nhưng thời gian chúng mình ở bên nhau rất ít...
Ít đâu mà ít?
Anh chẳng sang nhà em suốt, thỉnh thoảng lại đến kí túc bọn em...anh còn muốn như nào nữa?
Nhưng những lúc ấy thì có mặt nhiều người... ý anh là chỉ có anh và em thôi!
Anh cứ vẽ chuyện...
Em chỉ cần gặp anh là vui rồi, có đông vui mọi người càng vui chứ sao....
Khánh cứ ngồi lỳ ở đó, gió mát thổi vào mặt, anh thả hồn vào những cơn gió, bỏ buông những ức chế trong người. Tâm trạng đã ổn trở lại, anh đứng dậy và lững thững gọi xe để đi về, mặt đăm chiêu không cảm xúc, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại và chờ đợi hồi âm từ Hạnh.
Đôi lần Hạnh định bấm điện muốn hỏi xem Khánh đã về hay chưa, cô muốn khuyên anh nên tìm chỗ để nghỉ ngơi, ngồi ở đó không an toàn. Nhưng nghĩ đến thái độ giận dữ khi nãy của anh, Hạnh lại cất điện thoại đi không gọi nữa. Cô tự nhủ, có lẽ cũng như mọi lần, khi nào anh ấy quên đi thì mọi chuyện lại đâu vào đấy thôi, đây đâu phải lần đầu tiên?
Nghĩ vậy cô nhắn cho anh một tin:
Em ngủ đây, anh nghỉ ngơi sớm nhé!
Khánh định làm cao nhưng thấy Hạnh nhắn tin đến anh không kìm lòng được bèn nhắn lại ngay:
Em bỏ mặc anh ở đây một mình như thế mà vẫn ung dung đi ngủ được sao?
Hạnh không nhắn lại, vì cô biết nếu trả lời, cuộc tranh luận có thể sẽ dây dưa đến sáng mai mà không có hồi kết vì đôi bên không có quan điểm chung.
Anh thật hết chịu nổi em luôn, em đừng hòng ngủ nhé!
Xuống gặp anh một lát đi!
Hạnh đọc tin xong cô vội ngồi dậy, chạy ra ngoài nhìn xuống sân trước, tim cô đập thuỳnh thuỵch vì không ngờ Khánh đã đứng ở đấy từ bao giờ. Khánh cũng nhìn lên, thấy Hạnh, anh chạy nhanh như bay lên tầng 4 để gặp cô.
Không chờ Hạnh hết bất ngờ, Khánh tạo thêm một bất ngờ mới làm cô không kịp phản ứng gì. Khánh ôm chầm lấy Hạnh, hai cánh tay cô bị anh khống chế, không cần biết bên trong có người hay không, Khánh đưa cánh tay ra phía sau mơn trớn tấm lưng mịn màng của Hạnh.
Anhhhh....
Lời ấy của Hạnh vừa phát ra, ngay lập tức bị Khánh chặn lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt, cô cảm giác anh chưa thế này bao giờ, lẽ nào vì cấm đoán quá lâu nên anh ấy bùng phát như lúc này sao? Đầu óc Hạnh căng thẳng tột độ, Khánh thường ngày nhẹ nhàng, lãng mạn của cô đâu rồi? Hạnh sợ rằng, cứ đà này, có lẽ anh ấy sẽ làm chuyện tày trời đó mất???
Khánh mút môi cô chụt chụt, lưỡi anh tìm kiếm sự phối hợp trong miệng cô, Hạnh cố giãy nhưng toàn thân đã bị anh chi phối, chỉ biết ư ư ở cổ họng.
Anh rất muốn...
Hạnh, anh muốn... lắm...
Cho anh nhé!
Khánh dừng lại nhưng bờ môi anh vẫn đặt trên khuôn miệng cô, ánh mắt dò xét. Hai mắt Hạnh đờ đẫn, cô bị anh tấn công quá bất ngờ, sự lý trí trong tình yêu và thứ bản năng trong cơ thể đang đấu tranh dữ dội, cô phải làm sao đây? Nếu anh ấy muốn, cô chắc chắn không thể kháng cự...
Em sợ...
Không sợ, anh không làm em đau đâu, được không?
Em đừng né tránh anh nữa, mình yêu nhau thật lòng thì mới như vậy, em hiểu không?
Hạnh đỏ mặt, cô cụp mắt xuống né tránh ánh mắt của Khánh đang thăm dò cô, hy vọng cô cho anh câu trả lời anh cần nhất.
Mặc kệ em có đồng ý hay không, đêm nay anh sẽ không rời xa em nửa bước!!!