Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 22 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Ngoài sân bóng, tiếng nói chuyện cười đùa vẫn rất rôm rả, một đám đông đứng bên ngoài hò reo cổ vũ cho các cầu thủ trên sân bóng. Và, ít ai biết rằng, dưới bóng cây cổ thụ khuất phía xa có một đôi nam nữ đang dính lấy nhau, những nụ hôn dài đưa cả hai cuốn vào cảm xúc đê mê cháy bỏng.



Mình làm thế này có vội vàng quá không anh?



Hạnh thở hổn hển và vờ như đẩy cánh tay bạn trai ra khỏi người nhưng anh đâu có để ý đến việc làm của cô. Cánh tay rắn chắc vẫn nhịp nhàng di chuyển trên cơ thể mềm mại, nhào nặn hai bầu ngực căng tròn, chiếc áo của Hạnh đang mặc sộc sệch đến tội nghiệp.



Anh nghĩ là quá lâu rồi đấy!



Em xem có đôi nào yêu nhau cả năm rồi mà vẫn còn nghiêm túc như chúng mình không?



Anhhh...



Không đúng à?



Khánh đắc chí.



Anh là cái thằng nghiêm túc nhất rồi đấy, chẳng có ai mà nhịn được đến giờ này đâu.



Thôi anh ạ, lại bốc phét rồi đấy!



Em không tin thì em thử hỏi người khác mà xem, hỏi bạn em chẳng hạn.



Hôm trước hôm sau gặp gỡ là đã cháo lưỡi luôn rồi ý, mà chẳng phải hai ngày đâu, có khi ngay buổi đầu gặp gỡ mà đã từ A đến Z luôn rồi...



Người như anh đáng được trao bằng khen...



Vừa ngậm núm nhỏ xinh xinh, Khánh vừa vỗ ngực tự hào vì mình đã nhịn quá lâu. Hạnh nghe bạn trai nói cô cũng thấy có lý, không nói đâu xa, cô bạn ở cùng ký túc quả thực là mới yêu anh chàng kỹ sư kia được 3 tháng, thế mà cũng đủ tiết mục cả rồi. Xem ra, Khánh nghiêm túc thật, chịu đựng được hơn năm giời.... không biết bên ngoài có gạ gẫm nơi nào khác không nhưng với cô như thế cũng gọi là chấp nhận được.



Sao thế... anh nói đúng quá chứ gì?



Đúng cái đầu anh ý!



Hihi...



Yên xe máy cứ dập dình dập dình do cử động của cả hai, người "anh em" của Khánh lại biểu tình hết cỡ, anh khó chịu quá vì nó cứ độn quần lên, chật trội vô cùng. Nhân lúc Hạnh không chú ý, Khánh nhanh tay cởi quần ra kéo thấp xuống gối, toàn bộ hạ thân phơi bày đầy khí thế. Hạnh đã xuôi xuôi, cô không nghĩ ngợi chuyện trinh tiết nữa, ra ngoài xã hội lâu nên tư duy có chút phóng khoáng hơn. Lúc này, vì bản thân thấy hưng phấn và cũng vì chiều lòng bạn trai, cô gật đầu chấp thuận sự gắn bó thể xác.



Mọi chuyện tưởng ngon lành, ai ngờ lúc Khánh chuẩn bị tiến vào trong thì cô lại bất ngờ vã mồ hôi sợ sệt y như lần trước. Gương mặt căng thẳng, người lạnh toát mà mồ hôi lại đầm đìa, Hạnh run rẩy ôm lấy đầu mồm kêu than:




Có muốn ngay ngày mai, cô bé sinh viên năm 3 trường Ngoại thương sẽ trở thành bạn gái của tôi không?



Dạ... dạ... không sếp ơi.



Nhưng sao sếp biết bạn gái em là sinh viên vậy ạ?



Tôi phải kiểm tra xem nhân viên của tôi thẳng hay cong chứ?



Tránh đàn bà lại gặp 3D thì hỏng hết à?



Dương lạnh lùng, ý anh là không muốn một thư ký nữ suốt ngày ăn diện và mời mọc mình nên chủ ý tìm thư ký nam. Để tránh trường hợp không mong muốn, Dương cũng cho người thăm dò xem đời tư của Nam Phong ra sao, chỉ cần cùng thích đàn bà con gái thì anh yên tâm rồi.



Nam Phong đơ ra mấy giây nhưng rồi hiểu ngay, cậu ấy nói:



Vậy sếp có muốn em tìm hiểu luôn cả cậu bạn trai của cô gái này không ạ?



Dương suy nghĩ một hồi, lát sau anh nói:



Có, cậu tìm hiểu kỹ cho tôi!



- ----



Biết nhiều thông tin về Hạnh nhưng Dương vẫn âm thầm quan sát cô từ xa, vì anh thấy ngại, chẳng có lý do gì tự nhiên đi tiếp cận cô ấy, mới tiếp xúc ít lần nhưng Dương khẳng định, Hạnh là người có lòng tự ái rất cao, bằng chứng là thời gian trước được anh cưu mang và giúp đỡ làm nhân viên dọn vệ sinh trong công ty. Nếu cô mở lời nhờ vả, anh chắc chắn không nề hà việc gì, nhưng Hạnh không làm thế, biết là công việc vất vả mà vẫn quyết tâm làm.



Hơn nữa, việc anh cứu giúp Hạnh khi cô gặp nạn mà không nhận báo đáp sẽ làm cô thấy áy náy, nếu như để Hạnh biết mình là ông chủ của công ty chi nhánh, cô ấy sẽ ngại mà trốn tránh anh thì sao? Hoặc không, cô ấy sẽ tìm cách trả nợ hay báo đáp ân tình cũ chẳng hạn... Dương sợ Hạnh tránh xa mình nên không còn cách nào khác, im lặng và dõi theo những bước đi của cô. Ngoài ra, bây giờ cô ấy cũng đã có bạn trai, anh xuất hiện chẳng phải sẽ thành người thừa sao?



Chi nhánh công ty con là tâm huyết mà Dương xây dựng nên anh rất hay qua đó để kiểm tra và giám sát tình hình. Hạn chế tối đa những sơ suất không đáng có để tránh rủi ro và thiệt hại về nguồn tài chính. Một lần khác, Dương cùng thư ký đến chi nhánh, vẫn im lặng như mọi khi. Hai người bình thản đi vào phòng làm việc riêng của mình, anh không muốn đánh động về vị trí của bản thân, chỉ muốn mọi người ai làm tốt công việc của người ấy, nếu cần sẽ triệu tập giám đốc ở đây lên để họp riêng. Hôm ấy thì khác, có lẽ là vì biết Hạnh thực tập ở đây nên anh có nhã hứng đi dạo một vòng. Chẳng hiểu sao lại thế...



Khi đi qua phòng kế hoạch, Dương bỗng khựng lại vì chứng kiến một cảnh tượng rất chướng mắt. Cô trưởng phòng đang bắt nạt một nhân viên cấp dưới, không biết nguyên nhân là gì nhưng cô nhân viên thấp cổ bé họng đang phải quỳ dưới nền nhà, cái áo sơ mi trắng đang mặc loang lổ những màu nâu của cafe, khuôn mặt cô trưởng phòng dữ tợn:



Tao đã nói rồi, cafe thì đừng cho nhiều đường, đã vậy còn nóng quá!



May hôm nay tao mới uống một tí, chứ mà khát quá tao uống cả cốc vào mồm thì rụt mẹ lưỡi rồi...



Làm ăn cho đàng hoàng, vớ vẩn không tốt nghiệp được thì đừng đổ thừa nhé!