Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 48 :

Ngày đăng: 10:57 18/04/20


Không ngăn được nỗi tò mò, Hạnh rón rén đi đến gần căn phòng có người đang nằm đó. Cửa kính vẫn đóng kín và khả năng cao là người bên trong không nghe được tiếng bước chân cô. Tầng này chỉ có hai phòng duy nhất, tuy nhiên không gian phòng rộng và lớn gấp mấy lần phòng phía dưới. Lén lén đứng ở cửa, đoán người này là Dương nên Hạnh không sợ gì cả, xung quanh chẳng có người nào, thêm nữa bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên càng vắng vẻ.



Hạnh bạo dạn đẩy cửa đi vào, người đàn ông vẫn nằm đó không nhúc nhích, giống như là mệt quá và đang ngủ rất say. Cho đến khi, cô bước đến gần salon thì bất ngờ người ấy mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Hạnh không ngạc nhiên lắm vì đoán là anh rồi, nhưng Dương thì khác, lâu nay vẫn giấu giếm cô mọi chuyện nên lúc này gặp Hạnh ở đây anh chột dạ:



Sao em biết anh ở đây?



Một câu hỏi như khẳng định sự có mặt của anh là tất yếu, Hạnh cũng đang tò mò về chuyện này, cô ngạc nhiên:



Anh ở đây từ khi nào?



Hạnh không trả lời anh, đáp lại câu hỏi ấy bằng một câu hỏi khác không mấy liên quan. Dương còn đang ngái ngủ, thực sự lượng công việc quá nhiều, thời gian ngủ với anh mà nói chưa bao giờ là đủ. Vừa đến công ty lúc gần trưa, anh chưa thông báo cho Hạnh biết vì muốn làm cô bất ngờ, ai dè lại gặp nhau ngay tại công ty.



Em biết chuyện rồi à?



Lại một câu hỏi khác? Chưa một câu hỏi nào có câu trả lời, đôi bên đều rơi vào trạng thái tò mò, muốn tìm được lời giải đáp từ đối phương. Với Dương, anh nghĩ phần nhiều cô đã đoán được anh là ai trong công ty này, nhưng Hạnh vẫn chưa biết chuyện gì đang diễn ra.



Chuyện gì cơ?



Hạnh hỏi lại, cô không biết việc này rốt cục là sao? Ý anh là gì nhỉ? Lẽ nào anh đến đây để xin việc? Hoặc gặp gỡ người trong công ty cô để bàn chuyện công việc? Trong lúc chờ đợi thì ngủ quên? Nghe có vẻ hợp lý... Hạnh thầm nghĩ.



Ngồi xuống đây đã, nhìn anh như muốn ăn thịt anh thế?



Nói rồi Dương cầm tay Hạnh kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình nhưng cô giãy nảy không chịu, là bởi nơi đây là công ty nếu như để ai đó bắt gặp cô tình tứ hoặc trò chuyện thân mật sẽ bị khiển trách... thậm chí là đuổi việc. Khó khăn lắm mới xin được vào đây, cô không thể nghỉ việc được. Nghĩ vậy, Hạnh nói:



Thôi em đứng đây cũng được, có gì anh cứ nói đi!



Dù tình cảm của cả hai đã đi quá giới hạn nhưng đây là nơi công cộng, không thể tùy tiện dành cho nhau những cử chỉ thái quá. Hạnh luôn biết chừng mực trong chuyện này, nhưng Dương thì khác, anh là ai chứ? Đây là phòng của anh, trước mặt là người phụ nữ của anh, thậm chí cả cái công ty này cũng là của anh nốt... còn điều gì khiến anh phải dè dặt nữa?



Nói chuyện thôi cũng không được à? Hay em thích về nhà?



Bỗng nhiên gặp cô ở đây Dương chẳng ngại công khai mọi điều, tự nhiên anh thấy vui, Hạnh biết cũng được, chẳng sao hết. Lúc làm việc thỉnh thoảng có thể gặp cô cũng hay, nhìn dáng vẻ sốt sắng, nghiêm túc như vậy anh thấy hài lòng vô cùng. Ít ra, với người khác cô cũng nguyên tắc như thế thì anh càng mừng hơn. Nổi hưng, Dương buông lời khiêu khích cô.



Anh nói linh tinh gì vậy? Đây là công ty chứ không phải phòng ngủ đâu, nói năng linh tinh bị cấp trên phạt là cuối tháng em bị trừ hết lương...



Hạnh thật thà nói lên nỗi lo sợ cuối tháng hết tiền.



Trừ hết thì tiêu tiền của anh!!



Lời nói của anh không giống an ủi cô mà ý tứ như muốn thêm dầu vào lửa, cô nói sợ trừ lương... là không muốn đùa cợt tại nơi này. Anh thì hay rồi... mong cô bị trừ hết lương, ý muốn nói anh sẽ không dừng lại ý nghĩ đó sao?



Anh nghiêm túc đi!



Lời qua tiếng lại nhưng câu chuyện vẫn không đi vào trọng tâm, Hạnh vẫn không biết lý do Dương có mặt tại đây là gì, nôm na hiểu rằng anh là đối tác. Buông lời nhắc nhở song Dương chẳng có hứng nghe lời, liền sau đó anh kéo tay cô ngồi gọn trong lòng mình, tranh thủ hôn lên mái tóc cô hít hà hương thơm nhung nhớ.



Anh vẫn luôn quy tắc rằng công ty là nơi làm việc, không phải chỗ để yêu đương, thể hiện tình cảm... song lúc này, ở bên Hạnh, chính anh lại muốn phá vỡ quy tắc chết tiệt đó. Hừmmmm....



Bàn tay anh khẽ luồn qua áo sơ mi Hạnh đang mặc và tranh thủ rờ rẫm bên trong, khuy áo bật mở anh sung sướng nhào nặn khuôn ngực căng tròn. Hạnh như chịu trận nửa lại muốn đẩy anh ra, vừa sợ hãi vừa bị kích thích, tâm trạng cô rối rắm vô cùng.



Anh... anh... làm gì vậy?



Nơi này không được đâu?


Hóa ra anh biết em ở đây lâu rồi....



Dương nằm im cho Hạnh dày vò, cảm giác này thích thú biết bao, cuối cùng cô cũng biết anh thuộc về nơi này, không cần phải giấu giếm gì nữa.



Anh có muốn như vậy đâu?



Dương bần thần nói ra suy nghĩ của chính mình.



Vậy anh muốn thế nào? Công ty thành lập mấy năm rồi, em thực tập ở đây giờ cũng làm ở đây...



Rồi một tia suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Hạnh nói nhỏ:



Lẽ nào... lời mời dành cho sinh viên xuất sắc có vé vào làm tại công ty là anh làm à?



Ừm. Anh làm đấy.



Dương thẳng thắn.



Tại sao anh phải làm thế?



Hạnh bắt đầu thấy tự ti, cô những tưởng mình có tài năng thật sự, may mắn có cơ hội được làm nhân viên chính thức. Rốt cục vẫn không thoát được bàn tay của Dương.



Nếu anh chủ động mời em vào làm... với tính cách của em chắc gì em đã đồng ý?



Anhhh!



Bị nói trúng ý Hạnh nhất thời không biết cãi lại làm sao.



Còn nữa, nhiều lần anh muốn gặp em nhưng không dám....



Vì sao lại thế?



Em còn hỏi nữa à? Vì em đấy? Nếu không phải vì cậu bạn trai... à thôi đừng nhắc đến thằng hèn đấy nữa, anh nghĩ đến nó lại thấy bực!



Nghĩ đến Khánh, Dương thấy mất vui.



Anh Khánh sao?



Hạnh hỏi lại.



Thì nó chứ ai?



Sao anh biết anh ta?



Cái gì anh chẳng biết, không phải vì em và cậu ta yêu nhau, em nghĩ anh có thể kiên nhẫn đến giờ phút này được à?



Dương thật thà, Hạnh nghe xong càng thêm phần ngưỡng mộ, thì ra anh lại cao thượng đến thế, biết cô và Khánh... nên im lặng làm người qua đường. Nhưng mà, người qua đường tốt bụng quá!!!



Dương và Hạnh chuyện to chuyện nhỏ mãi không thôi, cậu thanh niên ở bên ngoài đã bỏ đi từ bao giờ. Chắc mẩm với tư liệu vừa thu thập được, làm một vài thao tác đơn giản, cắt lấy đoạn chính, cậu ta nhấn vào nút gừi đi cho một người kèm theo vài lời nhắn nhủ. Mọi chuyện đã hoàn thành, rồi xem sắp tới kịch hay sẽ thế nào đây??